Chương trước
Chương sau
Lâm Đàm Đàm lúc này vẫn chưa biết anh trở mặt với bạn cũ, cô còn ở trên núi hóng gió, hấp thu năng lượng, xem phim, còn thỉnh thoảng lấy ra chút quà vặt từ không gian của chuột đồng nhỏ, cực kỳ nhàn nhã, cũng không có ý định xuống núi.
Lúc Diệp Tiêu đến, cô xem mỏi mắt, ăn đến chán, đang nằm trên sườn núi ngủ, đương nhiên vẫn không quên lót một miếng đệm lót người mình, nằm luôn xuống đất sao mà được, cấn lắm. Chuột biến dị và ngỗng cũng nằm trên đất ngủ, ánh mặt trời chiếu xuống, xung quanh không có vật cản, Tam Căn liền đứng đó dùng rễ của mình che nắng cho cô, còn hận bản thân nó không thể mọc ra cành lá rậm rạp, như vậy sẽ có thể che nắng tốt hơn.
Diệp Tiêu đến gần, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nén cười được, cô biết hưởng thụ ghê đó.
Ra hiệu cho đám động thực vật biến dị đừng làm ồn, anh nhẹ nhàng bước đến, đứng một bên nhìn thật lâu mà cô vẫn có thể ngủ say sưa.
Tính cảnh giác khi ở bên ngoài này cũng quá thấp rồi. Diệp Tiêu nghĩ, anh cởi áo khoác đắp cho cô.
Anh vừa đến gần, Lâm Đàm Đàm lập tức cảm nhận được hơi thở khác biệt, tỉnh ngay.
“A, Diệp Tiêu, anh đến rồi.”
Diệp Tiêu ngồi xuống cạnh cô: “Sao mệt rồi không về phòng mà ngủ?”
“Hơi chút mệt mỏi nhưng không khí chỗ này tốt lắm, phơi nắng cũng rất thoải mái.” Lâm Đàm Đàm quả thật bị tiếu ngủ, tối qua gần như không ngủ, vừa sáng đã rời khỏi căn cứ rồi.
Hiện tại, cơ thể của cô được ngũ hệ dị năng không ngừng cải tạo, có thể nói là rất khỏe, nhưng có khỏe thì lúc cần ngủ vẫn nên ngủ. Cô cũng không có ý chí mạnh mẽ, một ngày ngủ hai, ba giờ là đủ như Diệp Tiêu. Dù cô có thể làm như vậy thì cũng không muốn ép mình thảm như vậy, cần gì chứ, ngủ sướng biết bao.
Diệp Tiêu nói: “Ngoài này nguy hiểm.”
“Không có nguy hiểm mà, còn có bọn nó nữa!” Lâm Đàm Đàm nhìn một đám động thực vật biến dị vây quanh bảo vệ cô, Diệp Tiêu cũng không phản bác được.
Lâm Đàm Đàm nhìn anh: “Sao vậy? Tâm trạng anh không tốt hả?”
Diệp Tiêu cười khổ: “Rõ ràng vậy à?”
“Nhìn anh nhăn mặt lại là đoán được rồi, có phải đám người kia trách anh đến muộn gì đó không?”
Dù mục đích chính không phải oán trách nhưng đúng là có ý đó thật.
Diệp Tiêu không lên tiếng.
Lam Đàm Đàm giậm chân: “Dám trách anh thật à? Nói thẳng luôn hả? Bọn họ có khùng không? Hứ, làm như bây giờ còn là cái thời thái bình thịnh thế á. Không có bản lĩnh thì ở yên một chỗ đừng ra ngoài, ra ngoài thì phải chuẩn bị trường hợp có thể chết bất cứ lúc nào! Hơn nữa, nửa đêm bị zombie bao vây, trách ai? Tự trách mình vô dụng đi chứ! Mắc gì người ta phải có nghĩa vụ đi cứu họ? Chưa nói họ cầu cứu Lữ Kiếm Bình trước mà, Lữ Kiếm Bình không chịu ra binh mới xin anh giúp, có trách thì trách Lữ Kiếm Bình chứ tại sao lại oán ngược lại anh? Logic gì vậy!”
Diệp Tiêu nhìn cô hầm hừ liền bật cười, Lâm Đàm Đàm trừng anh: “Còn cười? Anh không giận à?”
Diệp Tiêu nghiêm mặt lại: “Giận, rất giận.”
Lâm Đàm Đàm nhìn anh thật kỹ, nhéo tay anh một cái: “Nói dối!” Anh không hề tức giận chút nào, không giận, nhưng tâm trạng không tốt, cái này còn không bằng giận nữa!
Cô nói: “Anh đừng để ý tới những kẻ nhũn não không biết phân biệt tốt xấu đó. Dựa vào mấy lời ngụy biện, tự cho mình là đúng rồi ở đó oán trách một cách mù quáng, anh cứ bơ đi thì bọn họ cũng không còn cách nào, anh càng để ý họ càng hăng say.” Nói rồi cô còn dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn anh: “Đừng nói anh nghe mấy câu của Hàn Anh xong cũng muốn đến thủ đô làm anh hùng diệt zombie đấy nhé?”
Diệp Tiêu nói: “Đương nhiên là không, anh ta không làm anh dao động được đâu.”
Lâm Đàm Đàm quan sát anh: “Vậy sao anh còn không vui?”
Diệp Tiêu nhấp môi, mắt nhìn hai con ngỗng đang mổ châu chấu đậu trên cỏ ở trước mặt: “Chỉ là anh nhớ lại một số chuyện cũ.”
Lâm Đàm Đàm cụp mắt, phân vân giữa nên thuận đó hỏi anh đó là chuyện gì hay nên chuyển đề tài, cô hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Diệp Tiêu nhìn cô, cô kêu chuột đồng nhỏ nhả ra một đống đồ: “Anh muốn ăn gì? Em có chuẩn bị hết, cơm chiên, mì, trái cây, bánh mì, gà nướng, đùi dê, còn có rượu nữa.”
Sau đó hai người ngồi trên sườn núi tận hưởng một buổi picnic, đùi dê còn sống, Lâm Đàm Đàm nướng ngay tại chỗ, nướng đến khi nó khét một mảng, gọt mất rất nhiều thịt mới ăn được mấy miếng, gia vị cũng rắc không đều, mùi vị đương nhiên cũng không ngon, nhưng ăn vui là được rồi.
Về phần rượu, đúng là hai chai rượu ngũ lương trong phòng Diệp Tiêu, anh cười bảo: “Anh cứ tự hỏi đâu mất rồi, ra là bị em lấy.”
Lâm Đàm Đàm gãi gãi đầu: “Em chỉ muốn thử một chút thôi.”
Lúc trước cô bị lệnh cấm nghiêm ngặt không cho chạm vào những thứ gây ảnh hưởng đến tinh thần vì trong buổi sinh nhật trưởng thành của mình, cô đã thử một ít rượu trái cây, thật sự chỉ là rượu trái cây, cũng uống rất ít, sau đó chút rượu đó làm cô mất khống chế, nếu không kịp tỉnh táo lại thì cái mạng nhỏ cũng mất luôn rồi.
Cho nên cô rất kính sợ đối với thứ có cồn này.
Con người đều như thế đó, thứ gì càng không thể chạm vào thì càng hiếu kỳ, càng muốn tìm hiểu. Lâm Đàm Đàm không cưỡng lại được đã vươn ma trảo về phía hai chai rượu.
Dù sao bây giờ cô rất an toàn, dù dị năng không khống chế được thì cùng lắm là phun nước phun lửa, không ảnh hưởng đến tính mạng nên cô rất muốn nếm thử.
Nhìn Diệp Tiêu, cô nói: “Chúng ta uống một ly đi.”
Diệp Tiêu thấy cô có vẻ nóng lòng muốn thử, cảm thấy buồn cười: “Trước kia em chưa từng uống à?”
“Chưa á.”
Diệp Tiêu suy đoán: “Trước mạt thế tửu lượng của anh không tệ, bây giờ có dị năng càng tốt hơn, uống nhiều một chút cũng không sao. Dù là người tửu lượng kém, uống chút rượu chắc cũng không có chuyện gì. Nhưng mà lần đầu tiên uống vẫn không nên uống nhiều.”
Nói rồi rót cho cô một ly, chỉ một ngụm nhỏ, 35 độ, chắc không sao đâu.
Lâm Đàm Đàm cầm lên ngửi, còn dặn anh trước: “Nếu như em say thì anh phải cản em đó.”
Diệp Tiêu cười, gật đầu.
Lâm Đàm Đàm nâng ly uống, bị hương rượu sộc lên làm cho sặc, cay, uống xong cô còn liếm môi: “Ngoài hơi nóng ra thì rất hoàn hảo.”
Diệp Tiêu nói: “Có thể dư vị mạnh mẽ lúc sau nữa, khoan hãy uống tiếp.”
“Dạ.” Lâm Đàm Đàm đồng ý. Một lúc sau, không có gì xảy ra, qua thêm lúc nữa, cũng chưa có gì, như uống một chén nước bình thường. Thế là cô lại uống thêm một ít, một ít nữa, Diệp Tiêu không ngăn được, cuối cùng cô uống hơn nửa ly.
Hóng gió, phơi nắng, bữa tiệc của hai người kéo dài rất lâu, mãi đến khi Mặt Trời ngả về Tây mới thu dọn, xuống núi.
Lâm Đàm Đàm bàn với Diệp Tiêu chuyện nhà ở, Diệp Tiêu nói ra suy nghĩ của mình: “Vậy chúng ta mở một vùng trên sườn núi gần khu gieo trồng, cho bọn nó lấy cái ao kia, cả đám bèo bọn nó thích ăn nữa, em xây một cái nhà cạnh đó.”
“Vậy không phải quá đặc biệt à?”
“Làm cho em chút điều đặc biệt có gì không được chứ? Sau này em muốn ở trên núi thì ở trên núi, muốn về trong biệt thự ở cứ về trong biệt thự ở.” Dù sao triền núi cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi của đại viện, khu gieo trồng phòng thủ nghiêm ngặt, lại rất thanh tịnh, sống trên núi còn tốt hơn những người khác sống trong nhà lầu nữa.”
“Ừm, nhưng một mình em ở trên núi hình như hơi quạnh quẽ?”
Diệp Tiêu vừa định nói nếu em thấy cô đơn thì anh ở cùng em, nhưng ngẫm lại không được, lúc trước đã nói muốn tách ra ở riêng, anh không muốn vội vàng. Trong lòng anh, sống chung trước khi kết hôn là một hành vi không đúng lắm, mà bây giờ kết hôn thì...
Bây giờ đã không còn cách nói kết hôn nữa, nhiều lắm là làm một cái lễ đơn giản, mời người quen ăn một bữa cơm, rất sơ sài, qua loa. Diệp Tiêu là một người coi trọng hình thức từ trong xương, anh không muốn để cô gái nhỏ anh thương phải tủi thân, dù một chút cũng không, ở cùng nhau theo cách qua quýt như vậy anh không làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.