Chương trước
Chương sau
Đến phòng Hàn Anh, anh ta ở cùng với vài tên chiến hữu, Diệp Tiêu nói: “Hàn Anh, em đã dàn xếp ổn thỏa cho mọi người rồi, giờ em về đây.”
Hàn Anh ngạc nhiên: “Cậu về à? Chúng ta còn chưa nói chuyện gì mà, lôi một cái bàn ra... không có thức ăn ngon thì bày chút rượu cũng được mà. Tường Tử, chúng ta còn rượu không?” Anh ta hỏi một người.
Diệp Tiêu lắc đầu: “Em còn có việc, không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa.” Những người này ngay cả xe cũng mất, đương nhiên không có vật tư, dù trên người còn giữ một ít nhưng chắc cũng chẳng đáng là bao. Diệp Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát liền cho người đưa thức ăn đến, dù sao cũng là bạn bè cũ.
Hàn Anh giữ chặt anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Diệp Tiêu, có phải vừa rồi anh nói chuyện với cô bé kia không xuôi tai nên em giận không? Em biết tính anh nói chuyện thẳng thừng mà, anh xin lỗi, anh thật sự không cố ý đâu.”
“Không liên quan đến cô ấy, anh muốn đến thủ đô, em lại muốn ở lại đây, chí hướng của đôi ta khác nhau nên không có gì hay để nói. Anh cứ từ từ dưỡng thương, khỏe rồi hẳn lên đường, còn trễ nãi trời sẽ trở nên nóng hơn đấy.” Vẻ mặt Diệp Tiêu lạnh nhạt, trong sự khách sáo lộ vẻ xa cách.
Thái độ của anh lạnh nhạt không chỉ vì Hàn Anh nói chuyện khó nghe với Lâm Đàm Đàm, thật ra anh cũng biết Hàn Anh cố ý đi đường vòng đến căn cứ Ninh thị, mục đích của anh ta là đưa Lâm Đàm Đàm theo, nên anh ta lạnh nhạt với bạn cũ này. Không sợ Hàn Anh cũng như đám lính đánh thuê kia, chẳng từ thủ đoạn âm hiểm nào mà lại quang minh chính đại khuyên bảo Lâm Đàm Đàm, còn tiện thể muốn anh cùng đi, nhưng trong mắt anh thật ra chẳng khác gì nhau cả.
Loại người cứ mơ tưởng lấy não của Lâm Đàm Đàm như Mẫn Diên Đức, dù bên phía Hàn Anh không có gây hại cho cô nhưng cũng xem trọng năng lực của cô, muốn cô làm việc cho họ. Còn anh ta khuyên anh theo đi về phương bắc cũng chỉ vì muốn anh đối phó với zombie cấp bốn cực kỳ nguy hiểm kia.
Bản thân Diệp Tiêu không có mấy cảm giác với những lời khuyên của Hàn Anh, nhưng chuyện đó cũng ảnh hưởng đến Lâm Đàm Đàm, ra đa của anh lập tức hoạt động… Cô bé tốt bụng nhà anh mở phòng khám chữa bệnh từ thiện, thỉnh thoảng đêm đến còn bị bệnh nhân có bệnh nặng gọi dậy xem bệnh. Anh cảm thấy cô đã làm được quá nhiều, rất vất vả, cũng không thể ngăn cô ra ngoài làm việc trong những khu vực ô nhiễm, hứng gió nếm cát, những người này còn muốn cô ấy qua đó làm trâu làm ngựa?
Hay ghê nhỉ!
Nên lính đánh thuê cũng vậy, Hàn Anh cũng thế, âm mưu trong tối ngoài sáng gì chỉ cần nhắm vào cô bé nhà anh đều là kẻ thù hết, toàn là những kẻ vọng tưởng khiến người ta ghét cay ghét đắng. Cho anh ta vào căn cứ, cho anh ta chỗ đặt chân cũng là do tình cảm bạn bè, chẳng lẽ còn trông cạnh anh nhiệt tình chiêu đãi?
Hàn Anh nghe lời anh nói liền đổi sắc mặt, lôi kéo tay anh không buông, bình tĩnh nhìn anh: “Cậu thật sự không định trở về?”
Diệp Tiêu nói: “Tôi có chuyện quan trọng phải làm ở đây.”
“Lại quan trọng? Quan trọng bằng thủ đô à? Chỗ đó tập trung mấy tram ngàn người, hơn cả triệu người đó, cậu có biết áp lực sinh tồn lớn cỡ nào không? Cậu biết bên kia có bao nhiêu zombie không?”
Diệp Tiêu nhíu mày: “Bên đó có kho lúa lớn nhất cả nước, binh lực và vũ khí cũng nhiều nhất!” Anh nhìn thẳng vào Hàn Anh: “Khi những căn cứ dưới này đang vật vã trong cơn đói, thủ đô kia không hề thiếu ăn, không lo ăn uống, chỉ nhiều hơn mấy con zombie. Anh cũng có nói bên đó không phải không có người có thể đánh bại zombie cấp bốn, thậm chí cả quân đội cũng có dị năng giả, chẳng qua họ bị tôn thành át chủ bài, vì giữ thể diện nên không dám để họ gặp chuyện chẳng lành.
Hàn Anh nghẹn đỏ mặt, Diệp Tiêu nói tiếp: “Thật sự cần dị năng giả cứng chọi cứng với zombie sao? Làm mấy cái bẫy cho zombie rơi vào, một quả tên lửa không thể giết chết bọn chúng? Tôi không biết lãnh đạo bên đó nghĩ gì, chắc do quá quý trọng tài nguyên và binh lực trong tay mình nhỉ? Hay là do đang đùn đẩy nhau? Chờ đối phương ra sức trước? Thậm chí là bắt giữ zombie để kiềm chế những người khác?”
“Hàn Anh, anh và thượng cấp của anh có liên hệ chặt chẽ, hẳn anh rõ nhiều tin tức vụn vặt để phân tích hơn tôi, anh có dám nói một người như tôi trở về thật sự có thể thay đổi được nhiều thứ không?”
Hàn Anh nghẹn, nói không nên lời, mấy người trong phòng không thể nhìn được nữa.
Một nữ chiến sĩ lớn tiếng nói: “Đội trưởng Diệp, anh nói nhiều như vậy không phải vì tiếc rẻ chỗ này à? Cũng đúng, anh ở đây có thể tự điều hành một thế lực riêng của mình, ngay cả thiếu tướng Lữ cũng cực kỳ nể mặt anh, nếu trở về thì trắng tay rồi. Thứ cho tôi nói thẳng, anh và những kẻ gọi là cường giả. ỷ vào mấy phần thực lực của mình nên mời chào một đống người rồi tự xưng vua một xứ cũng chả có gì khác nhau.”
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn qua.
Nữ chiến sĩ run sợ nhưng vẫn cứng rắn nói oang oang: “Không đúng à? Anh thay đổi rồi, lúc trước đội trưởng Hàn nhắc đến anh thì anh luôn là một anh hùng thiết huyết làm chiến hữu có thể tin tưởng giao tính mạng cho anh, đáng để người ta tôn kính. Tối qua khi anh tiếp điện thoại, đội trưởng Hàn còn rất vui vẻ, nói chúng tôi được cứu rồi. Kết quả thì sao? Đến sáng anh mới tới, chúng tôi chỉ có thể nhìn từng người từng người bên cạnh hy sinh....” Cô ta không thể nói tiếp nữa, những người khác cũng đỏ bừng hốc mắt.
Diệp Tiêu nheo mắt, nhìn vẻ mặt của những người này, cuối cùng anh lại nhìn thẳng mặt Hàn Anh, thấy anh ta cũng tỏ vẻ đau đớn vô cùng, không hề phản bác, hiển nhiên anh ta cũng đồng ý lời cô gái này nói. truyện tiên hiệp hay
Anh hỏi: “Hàn Anh, anh cũng thấy tôi đến muộn mới khiến các anh chết nhiều người như vậy?”
Hàn Anh thở dài: “Sao có thể trách cậu được, là do tôi không có khả năng bảo vệ mọi người. Diệp Tiêu, tôi không trách cậu, cậu chắc chắn cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng tôi cũng không muốn cậu tiếp tục như vậy, bây giờ tư tưởng và hành vi của cậu đều rất nguy hiểm, cậu hiểu không? Khi chúng ta nhập ngũ đã từng thề sẽ vĩnh viễn trung thành với quốc gia, kính dâng tất cả cho đất nước. Lúc này, quốc nạn phủ đầu cậu lại trở nên ích kỷ.” Anh ta nói bằng giọng nặng nề: “Cậu đừng tái phạm lỗi lầm của cha cậu.”
Anh mắt Diệp Tiêu bỗng lạnh như băng.
Hàn Anh vẫn không e ngại, dứt khoát nói: “Lúc trước anh còn nghĩ cậu thật sự không muốn đi, đây cũng là lựa chọn của cậu, nhưng bây giờ xem ra để cậu ở lại đây chỉ làm cậu ngày càng lệch lạc, cậu phải theo anh về. Anh đã từng nói sẽ giám sát cậu cả đời.
Diệp Tiêu bình tĩnh nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng mới nói lời châm chọc: “Tôi biết tôi đang làm gì. Tôi cho anh ba ngày, trong vòng ba ngày hãy rời khỏi căn cứ Ninh thị đi.” Nói rồi anh lập tức xoay lưng bỏ đi.
Editor: Editor vừa nghèo, vừa hư máy tính, vừa bị cách ly hết tuần này sang tuần khác giờ đến chỗ ở cũng phải chuyển luôn! Xui xẻo chưa! Tui không biết làm cách nào tăng tiến độ được luôn á.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.