Lâm Đàm Đàm quay về phía Lữ Kiếm Bình: “Đây chắc là thủ trưởng Lữ, bản chất dị năng của tôi thực ra là truyền sinh cơ vào trong cơ thể, xúc tiến sự sinh trưởng của tế bào.”’
Lữ Kiếm Bình không hiểu: “Ồ? Thế à?” Nhưng sao đột nhiên cô ấy lại nhắc đến cái này?
Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Nên cũng có tác dụng xúc tiến mọc tóc.” Cô nhìn đường mép tóc đáng thương của ông ấy.
Lữ Kiếm Bình sờ cái ót trơn bóng theo bản năng, súy chút nữa đã nói ra suy nghĩ của mình ‘thật không?’ Nhưng ý thức vẫn còn Lý Quần và những người khác ở đây nên mới kiềm chế lại, ánh mắt ông nhìn Lâm Đàm Đàm đã có chút khen ngợi.
Lý Quần cũng sờ lên trán mình theo bản năng, tóc của ông ta nhiều hơn so với Lữ Kiếm Bình một chút nhưng người đã đến tuổi trung niên, lại ngày ngày tính kế người này, bày kế với người kia, áp lực quá nhiều sao có thể không rụng tóc được đây? Ông ta cũng muốn hỏi dị năng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm còn có tác dụng làm mọc tóc sao nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống, nghiêm khắc vỗ bàn: “Đồng chí, yêu cầu cô nghiêm túc.”
Lâm Đàm Đàm ngậm miệng.
Lữ Kiếm Bình gõ gõ lên bàn, ho một tiếng: “Tại sao hai người lại đánh nhau?”
Lâm Đàm Đàm nhìn ông ấy, không trả lời.
Dường như Lữ Kiếm Bình cũng không định chờ cô trả lời, ông nói tiếp: “Dựa theo quy định của căn cứ, cô phải bồi thường tiền thuốc men cho đối phương.”
Lý Quần gào lên: “Lão Lữ, có phải ông quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528690/chuong-66-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.