Từ sáng sớm, cả hai người đều muốn ra ngoài.
Đứng ở trước cổng lớn, Tân Hoạt dựa cả người vào chiếc mui trần màu đỏ yêu thích của mình, cũng nhờ chiếc xe màu đỏ chói, mà thân thể trắng nõn của cô được nổi bật hơn khi dựa vào xe, cô ngao ngán nhìn Triệu Manh Manh đang nắm lấy tay bị thương của mình, vẻ mặt cô có chút ghét bỏ nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nhìn nó lảm nhảm ở một bên.
“Tiểu Hoạt, cậu nghe rõ những lời tớ nói rồi chứ? Tiểu Hoạt cậu nhớ nhé, cậu phải giúp tớ. Nếu cậu lừa gạt tớ, tớ tự tử cho cậu xem.”
Tân Hoạt cười khinh bỉ, nhàn nhạt mở miệng: “Biết rồi.” Thấy vẻ mặt không tin lời mình của Triệu Manh Manh cô bĩu môi, chuyện dễ như thế cứ dặn đi dặn lại, tưởng cô là kẻ ngốc hay sao. Nhìn nó đứng đó vẻ mặt nghi hoặc, cô không còn lời gì để nói.
Chẳng lẽ là muốn cô giơ ba ngón tay lên thề thốt hay sao?
Không muốn.
Thế là Tân Hoạt ghét bỏ rút tay ra khỏi tay nó, xoay người lên chiếc mui trần yêu thích của mình khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Chạy phăng phăng trên con đường dài. Chân cô nhấn ga thêm mạnh, thoáng chốc chiếc xe đã lao đi như một cơn gió.
Gió lạnh lùa, tê tê da mặt.
Hôm nay cô ra ngoài là vì muốn hóng gió một chút, ở trong nhà ngột ngạt đến nỗi cô toàn nghĩ những chuyện linh tinh. Cô muốn ra ngoài khuây khỏa đầu óc.
Tân Hoạt nhấn ga chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-la-de-tim-chet/2110663/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.