Đứng ở trước cổng lớn, Tân Hoạt dựa cả người vào chiếc mui trần màu đỏ yêu thích của mình, cũng nhờ chiếc xe màu đỏ chói, mà thân thể trắng nõn của cô được nổi bật hơn khi dựa vào xe, cô ngao ngán nhìn Triệu Manh Manh đang nắm lấy tay bị thương của mình, vẻ mặt cô có chút ghét bỏ nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nhìn nó lảm nhảm ở một bên.
“Tiểu Hoạt, cậu nghe rõ những lời tớ nói rồi chứ? Tiểu Hoạt cậu nhớ nhé, cậu phải giúp tớ. Nếu cậu lừa gạt tớ, tớ tự tử cho cậu xem.”
Tân Hoạt cười khinh bỉ, nhàn nhạt mở miệng: “Biết rồi.” Thấy vẻ mặt không tin lời mình của Triệu Manh Manh cô bĩu môi, chuyện dễ như thế cứ dặn đi dặn lại, tưởng cô là kẻ ngốc hay sao. Nhìn nó đứng đó vẻ mặt nghi hoặc, cô không còn lời gì để nói.
Chẳng lẽ là muốn cô giơ ba ngón tay lên thề thốt hay sao?
Không muốn.
Thế là Tân Hoạt ghét bỏ rút tay ra khỏi tay nó, xoay người lên chiếc mui trần yêu thích của mình khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Chạy phăng phăng trên con đường dài. Chân cô nhấn ga thêm mạnh, thoáng chốc chiếc xe đã lao đi như một cơn gió.
Gió lạnh lùa, tê tê da mặt.
Hôm nay cô ra ngoài là vì muốn hóng gió một chút, ở trong nhà ngột ngạt đến nỗi cô toàn nghĩ những chuyện linh tinh. Cô muốn ra ngoài khuây khỏa đầu óc.
Tân Hoạt nhấn ga chạy càng nhanh, đoạn đường phía trước không một bóng người, chỉ có một chiếc xe đỏ lao đi như muốn tìm chết tựa hồ ngọn lửa thiêu đang đến quỷ môn quan.
Tân Hoạt có suy nghĩ rằng, muốn để gió lạnh cuốn bay đi tâm sự của mình.
Vừa lái xe, vừa huýt sáo, tâm trạng cũng được thả lỏng hẳn.
Có điều khả năng huýt sáo của cô nghe hơi kì lạ. Tân Hoạt tự nhủ trong lòng, chắc chắn là do gió thổi quá mạnh nên nghe tiếng mới ghê rợn chứ tài năng huýt sáo của cô là tuyệt mỹ. Chắc chắn là như vậy, chắc chắn không phải vì bản thân không biết huýt sáo.
Cô lái xe chạy mãi, chạy rất lâu mà không hết con đường.
Tân Hoạt đạp phanh xe lại, nghi hoặc hỏi ở trong lòng.
Rốt cuộc... đường này là chạy đi đâu?
Triệu Manh Manh ngồi ở quán cà phê kiểu Pháp, trong lòng thấp thỏm. Nó nhìn người đàn ông kia khẽ nuốt nước miếng, lo âu trong lòng bất giác dâng lên gấp đôi.
Người đàn ông ngồi đối diện Triệu Manh Manh nhàn hạ tự nhiên đưa tay đón lấy bình trà cổ kính, rót vào cái ly nhỏ, cho nước trà màu vàng đậm dâng lên trong ly đầy thích thú, xác lá trà đã được hắn vớt ra hết, nhìn mấy cục đường vuông trong đĩa, không có biểu tình gì gạt bọn chúng qua một bên, cầm lấy ly trà nhấp một ngụm, vị đắng ngắt tràn ngập trong miệng cũng không làm cho hắn nhíu mày một cái, ngược lại hương thơm thanh mát của lá trà vờn trong cổ họng khiến hắn giãn mày thoải mái. Khí thế lạnh lùng từ người đàn ông toát ra thật là dọa người, gương mặt điển trai của hắn cũng không có một tầng cảm xúc, bình tĩnh mà cầm lấy tách trà từ từ nhâm nhi. Khung cảnh rất đẹp làm người ta không muốn phá hỏng, hệt như ngay chỗ này chỉ có mình hắn.
Triệu Manh Manh đã gấp tới mức cả người muốn run lẩy bẩy, xem người đối diện không để tâm đến mình, không để mình vào trong mắt thì len lén thở phào một cái. Hôm nay nó bị nhà Triệu buộc đi xem mắt đã cãi nhau rất nhiều, từ chối nhiều lần cũng không được, nó đành phải đi trong đau thương cam chịu. Liếc nhìn người đàn ông trong lòng sợ hãi, tay nhỏ bấu chặt gấu áo đến trắng bệch từ từ buông lỏng, lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra kiên trì bấm.
Tân Hoạt nhìn cái chỗ đầy xa lạ kia, quyết định đánh tay lái đảo ngược trở về đi theo đường cũ, cô thật không biết nơi này là nơi nào. “Reng, reng, reng...” tiếng chuông điện thoại không ngừng nghỉ cứ rung lên liên tiếp, tin nhắn được gửi đến điện thoại cô liên tục, không cần nhìn cũng biết là Triệu Manh Manh gửi đến thúc giục cô.
Tân Hoạt thở dài đầy phiền muộn, nhấn ga chạy nhanh hơn.
Ban sáng Triệu Manh Manh cứ lảm nhảm bên tai, kể khổ về cuộc sống của nó. Tân Hoạt cũng cảm thấy buồn cười phú nhị đại Triệu gia thì có gì khổ cực chứ, nào ngờ nó nói một lúc cô cũng biết được việc chính, Triệu Manh Manh vẽ một vòng lớn kể về cuộc đời từ lúc sinh ra chung quy cũng về một chuyện đó là... xem mắt. Nó năn nỉ Tân Hoạt từ lúc cô mở mắt tỉnh táo, hại cô từ khi tỉnh ngủ lỗ tai không lúc nào được yên. Triệu Manh Manh nhờ cô cản trở mối lương duyên trời đánh của mình, Tân Hoạt ngại phiền đương nhiên là không đồng ý, lo chuyện bao đồng ngu xuẩn mới làm. Vậy mà giờ đây cô lại biến thành con người ngu xuẩn đó, muốn yên ổn chút cô cư nhiên lại đồng ý rồi. Tân Hoạt vò đầu bứt tóc, phá mối lương duyên người ta... thật mang tội lỗi mà.
Sau một hồi chiến đấu cô cũng đến được quán cà phê mà Triệu Manh Manh đang ở, ngó sơ lược một cái đã thấy hai người đó. Cô nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại rung liên hồi, không chần chừ mà đi đến bên đó, bất quá bộ dáng của cô một chút gấp gáp cũng không có.
Cô đi đến khều Triệu Manh Manh một cái, nhìn người đàn ông mặt lạnh. Thầm than một tiếng, đẹp trai thấy sợ. Người đẹp trai như vậy nó lại không cần, ngu xuẩn sao? Hay Triệu Manh Manh từ bỏ thì nhường cho cô nhỉ? Xua đi ý nghĩ điên rồ, nhớ lại việc chính của mình, tay cô đập xuống bàn lấy khí thế, vì tay còn đang bị thương tổn nên Tân Hoạt cũng chỉ gõ nhẹ lấy lệ, thu hút sự chú ý của mặt than.
Hắng giọng: “Đây là… bạn gái tôi! Xin anh hãy tránh xa… bạn gái tôi ra. Chúng tôi chính là... chơi les.” Tân Hoạt có chút ngượng ngập, cái vấn đề đồng tính này thật đúng là đang làm khó cô mà, một cô gái ngây thơ chưa biết mùi vị tình yêu như cô, lại phải chịu nỗi oan ức này, thật không can tâm, nhưng cuối cùng cô cũng đem mấy lời đó nói thành một câu nguyên vẹn.
Hắn lạnh lùng ngước đến cái người vừa đập bàn còn đang đứng đối diện, tầm mắt thay đổi nguyên do không phải là do cô gõ bàn mà là một mảng trắng tinh quấn quanh tay cô, thấy có một màu đỏ nhạt thấm vào trong băng, ánh mắt có chút gợn sóng, rất nhanh đã đổi tầm nhìn sang mặt Tân Hoạt.
Hứng thú nói: “Les?”
Tân Hoạt gật gù ngồi xuống ghế dựa: “Đúng, đúng. Không biết les là gì sao?”
Người đàn ông lạnh lùng đó lúc này mới phát huy đi lực chú ý của mình, hắn đưa tay chăm chú bấm bấm điện thoại, xong nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô có chút ý cười trong mắt, âm thanh dễ nghe của hắn đọc: “Les là một đô thị trong tỉnh Lleida, cộng đồng tự trị Cataluña Tây Ban Nha...” Hắn đọc một tràng dài, ngừng nghỉ lại đúng chỗ vừa đọc tay hắn còn vừa chỉ vào trong điện thoại giống như là muốn giải thích cho cô và nó xem là tư liệu ở đâu mà có.
Tân Hoạt trố mắt nhìn hắn: “...” xin phép từ chối cho ý kiến.
Hắn cư nhiên lại không biết les.
Hắn cư nhiên lại seach google.
Aaaa, tức chết cô.
Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Cô đem Triệu Manh Manh đang cố gắng lay lay cái tay mình gạt ra trên mặt vẫn bình tĩnh giả vờ dịu dàng trấn an nhìn nó trìu mến: “Manh Manh, không cần sợ.” Nói một giọng an ủi đến chính bản thân Tân Hoạt còn nổi cả da gà, cố kìm chế nói sang người đàn ông: “Chúng tôi chính là đồng tính, chứ không phải cái dạng mà anh đã đọc...”
Người đàn ông nhìn cô trong mắt toàn ý cười không có một chút bất ngờ, giống như gặp được một trò đùa khiến hắn hứng thú, cũng “Ồ” lên một cái đáp cho có lệ.
Còn chưa để hắn nói thêm câu nào thì Triệu Manh Manh cuối cùng cũng nắm được thời cơ há miệng, yếu ớt nói: “Tiểu Hoạt, tiểu Hoạt ơi là tiểu Hoạt... đây là anh trai tớ. Người tớ xem mặt vẫn chưa... chưa đến.”
Người này là anh trai mà tớ sợ nhất trên trần đời này.
Sao? Cô vừa nghe cái gì? Tân Hoạt lâm vào trạng thái hóa đá ngay lập tức. Cô cảm thấy tiếng tin nhắn mà nó khủng bố mình vẫn reo bên tai, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Triệu Manh Manh đầy hung dữ: “Chưa có tới thì cậu nhắn nát cái máy tôi làm khỉ gì. Còn nữa, là anh trai cậu sao cậu không mở miệng nói ngay từ đầu với tôi, bây giờ mở miệng được cái ích lợi gì. Hừ, cậu đi mà tự xử đi. Tức chết tôi rồi.”
Tức giận công tâm không thèm nhìn nó thêm một khắc nào dứt khoát quay đầu bỏ đi. Bỏ lại Triệu Manh Manh nhỏ bé khóc không ra nước mắt.
Triệu Manh Manh ngẩn người nhìn bóng dáng đã khuất từ lâu của Tân Hoạt, cảm thấy mếu máo. Nó lại làm cái gì sai rồi? Là do cô hùng hỗ quá, nó cái gì cũng chưa kịp nói cơ. Còn nữa, anh trai đáng sợ như thế làm sao nó dám nói. Nhắn cho cô như vậy là sợ cô tới muộn, lỡ thời cơ của nó, ai ngờ cô lại tới sớm như vậy. Ngồi chung anh trai đáng kính của mình, một mình nó hơi lo lắng nên mới nhắn tin cho cô phân tán sự tập trung một chút, mọi chuyện thành ra cái dạng này nó cũng không biết tại sao nha.
Thấy người anh trai đáng kính đang nhìn mình với ánh mắt không tốt lắm.
Trong lòng nó kêu lộp độp.
Không ổn!
Cười ngoan ngoãn: “Anh xem, anh xem... người gì đâu mà nóng tính nhỉ? Không ngoan ngoãn như em gái anh, ha ha.” Giả vờ giả vịt đánh lạc hướng một chút, trong lòng thầm cầu mong Tân Hoạt không nghe thấy lời này, bằng không nó sẽ bị chém không chừa mảnh giáp.
So sánh sự đáng sợ của Tân Hoạt và anh trai đáng kính, Triệu Manh Manh quả thật thấy khó khăn, thực lực ngang bằng nhau, ai nó cũng thực sợ hãi.
Nhưng mà bây giờ cô không có ở đây, lại chỉ có anh trai đáng kính, nó đành bảo toàn cái mạng nhỏ, nói xấu Tân Hoạt một chút, vứt bay tình nghĩa chị em trong một cái xó xĩnh nào đó.
“Giải thích.” Giọng hắn lạnh nhạt, người em gái đang loay hoa loay hoay bấu chặt gấu áo. Ý hắn nói là thôi giả vờ và giải thích chuyện gì xảy ra với hắn.
Nhưng Triệu Manh Manh là con người không biết thức thời, đôi mắt tròn chớp chớp giả nai: “Giải thích gì cơ?” ánh mắt nó nhìn hắn như nhìn thấy bề trên.
Trên mặt nó giống như là được viết lên một dòng chữ: “Thảo dân cái gì cũng không biết, xin đại nhân hãy tin thảo dân.”
Chỉ là người anh trai đáng kính của nó cũng không ngốc, nhìn một cái là đã biết có chuyện gì và chắc chắn là chuyện này do đứa em gái ngu ngốc này bày ra. Thấy vẻ mặt thà chết không nhận của nó, hắn đã cho nó cơ hội cuối cùng nhưng là nó không biết nắm bắt.
Liếc mắt nhìn nó một cái: “Ngu xuẩn.”
Triệu Manh Manh khóc không ra nước mắt. Sao nó cứ cảm thấy lời này, lời này y hệt Tân Hoạt hay nói nó vậy.
Hắn cầm điện thoại bấm bấm, rất nhanh cuộc điện thoại đã được kết nói với đầu dây bên kia, hắn tàn nhẫn nói ra ba chữ: “Lại giở trò.”
Trong lòng Triệu Manh Manh đầy gào thét. Trên đời này giống như chỉ có nó là dễ bị bắt nạt thôi vậy, ai oán trong thâm tâm.
“Em kể cho anh nghe chuyện về tiểu Hoạt nhé?” Nó nhìn người đàn ông, thông minh còn sót lại cuối cùng cũng bị moi ra, tự dưng nó lại nghĩ đến Tân Hoạt. Tiểu Hoạt nhà nó xinh đẹp như vậy, nó không tin anh trai mình không có chút cảm giác nào. Quả nhiên…
Hắn chần chừ một chút động tác, có vẻ suy tư, tay lại bấm bấm điện thoại: “Mọi chuyện đều là hiểu lầm, tất cả đều thuận lợi.” Nói xong lại nhìn nó đang thức thời một cái, trong mắt hiếm khi tán thưởng.
“Được.” Hất tay một cái trả lời câu nói trước kia của nó.
Triệu Manh Manh cảm thấy lần này mình tiêu rồi, đụng phải hai bên tà ác. Nó ngu ngốc đem Tân Hoạt bán đi rồi. Nghĩ đến cảnh Tân Hoạt biết được chém mình thành trăm mảnh, nghĩ tới cảnh anh trai đáng kính dùng ánh mắt đóng băng mình.
Nó không khỏi cảm thấy số mình thật khổ, tự trong đáy lòng cảm thán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]