“Tiểu Hoạt à, nó... nó nhỏ như thế... sao cậu nỡ.” Triệu Manh Manh ngồi bệt xuống nền đất, khóc lóc lên: “Tiểu Hoạt à, cậu như vậy, gia đình cậu có biết không?”
“Tôi không có gia đình.” Tân Hoạt lạnh nhạt nói, trong mắt không đem theo bất cứ cảm xúc nào.
Cô chính là không có gia đình, nguyên chủ cũng vậy. Có thể nói bọn cô giống nhau, có người sinh ra, nhưng không có người dạy dỗ. Tự sinh tự diệt ở cái thế giới khắc nghiệt, rất khó khăn có biết không. Nhiều khi cô cũng rất oán hận, oán hận vì sao sinh cô ra, lại bỏ rơi cô. Nhưng bỏ rơi chính là bỏ rơi, oán hận cũng không có ích gì. Vì nghĩ như thế, vì có ý chí sống như thế mà qua bao nhiêu thời gian rồi, cô vẫn sống sót, sống sót một cách hạnh phúc.
Nghe Tân Hoạt nói thế, lời ở miệng của Triệu Manh Manh cũng bị nuốt xuống, thoáng chốc ngơ ra ngay cả khóc cũng quên đi, ngây ngốc ngồi một chỗ. Sao nó lại quên mất chuyện này chứ? Có phải bây giờ Tân Hoạt đang rất giận nó không?
“Xin lỗi, tớ không có ý đó. Thật xin lỗi...” Giọng nói nó lí nhí trong miệng, ngay lập tức giọt nước mắt lại rơi xuống. Mà nó rơi nước mắt là vì Tân Hoạt.
“Không sao, tôi chẳng có việc gì. Không cần phải thương hại tôi.”
Cô rất ghét khi nhận được sự thương hại này. Nào có việc gì, cũng không phải là mất tay hay chân, có gì lại thương hại cô.
Tân Hoạt phủi phủi tay, cô đứng dậy thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-la-de-tim-chet/2110661/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.