Chương trước
Chương sau
“Nếu việc độc dược đã được tra ra vậy hẳn Đặng Gia Chủ cũng có bằng chứng để kết tội Lạc Di?” Du Vĩnh dò hỏi.
Huyết Mộ cười nhẹ. “Đúng thật là ta có chứng cứ.” Nói rồi, trên tay Huyết Mộ liền xuất hiện một viên đá ghi hình. Khi hình ảnh được chiếu ra, sắc mặt những người trong phòng đều biến đổi.
Đá ghi hình ghi lại được hình ảnh Lạc Di cùng người của Thánh điện gặp mặt bí mật với nhau. Thứ bọn chúng trao đổi là một chiếc hộp gỗ tinh xảo. Khi người thánh điện mở nó ra, bên trong chính là hoa Thất Sắc.
Đến đây, hình ảnh bắt đầu bị nhiễu sau đó chỉ còn lại màu đen. Huyết Mộ thấy vậy bèn cất nó lại nhẫn không gian của mình.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
“Viên đá lúc mất hình ảnh là do ảnh hưởng của trận pháp và kết giới của bọn chúng. May thay ta đã tránh xa từ trước nếu không bản thân ta cũng bị bại lộ.”
Lời Huyết Mộ vừa dứt, bầu không khí trong phòng đều trở nên trầm xuống. Diên Mộc vẫn là nói trước tiên. “Nếu vậy không phải nên công bố thứ này ra hay sao?”
Bách Lĩnh lập tức phản đối ý kiến này. “Không được, Diên Mộc thành chủ thử nghĩ xem. Nếu đơn giản vậy ngươi nghĩ tại sao Huyết Mộ lại phải phí công tập hợp đầy đủ chúng ta?”
Diên Mộc bị Bách Lĩnh nói lại dù không phục nhưng cũng không thể phản kháng. Du Vĩnh nhìn Huyết Mộ. “Huyết Mộ, chuyện ngươi nói có liên quan đến dị tượng tháng trước ở Vực Thẳm Vô Gian sao?”
Nhắc đến dị tượng đó, ánh mắt Huyết Mộ lại trở nên đầy sát khí. “Phải”
“Không chỉ liên quan mà kẻ đứng sau chuyện này còn hãm hại thân nhân của ta.”
“Vậy? Chuyện là thế nào?” Diên Mộc hỏi.
Huyết Mộ nhìn Đặng Viêm, ra ý hắn trả lời.
“Các vị Thành chủ, thân nhân mà thúc phụ ta nói là nghĩa đệ cùng nghĩa muội của ta. Tên An Sinh và Linh Nhạc. Cả hai đều có mặt ở Vực Thẳm Vô Gian khi đó.”
“Trước khi mất tích, An Sinh đã kịp cho vãn bối biết danh tính của kẻ được cho là có liên quan đến Ma Huyết. Hắn tên Bành Lục. Cũng chính hắn là kẻ đã trà trộn vào Đặng Gia Tộc để tìm bản đồ hoa Thất Sắc.”
Bách Lĩnh nghe vậy liền cau mày. “Trước đó ta đã nghe nhiều tin đồn về Ma Huyết, quả nhiên là thật sao?”
Diên Mộc bình thường đều không mấy đàng hoàng, lần này lão thực sự phải nghiêm túc. “Ma Huyết từng là nỗi khiếp sợ của cả Đại Hồn Lục. Cho dù chỉ là cái danh giả mạo đi chăng nữa nó cũng gây ảnh hưởng rất lớn. Dị tượng tạo ra xích thiên, điềm báo đó luôn luôn đúng.”
“Điềm báo sao? Diên Mộc, phu nhân nhà ngươi nói vậy sao?” Du Vĩnh hỏi.
Diên Mộc gật đầu, đoạn nói. “Nàng tuy không thể nhìn hết nhưng có nói với ta sẽ xuất hiện hậu duệ của thần vào hai năm sau.”
Tin tức này quả thật hữu ích, tuy nhiên hai năm lại là thời gian quá dài. Nếu trước lúc đó Ma Huyết thực sự xuất hiện, Đại Hồn Lục sẽ khó mà giữ được.
Huyết Mộ đăm chiêu nhìn qua chén trà đang cầm trên tay, một hồi lâu mới nói. “Ta nghe nói xuất thân của phu nhân Diên Mộc Thành Chủ có liên quan tới một nhánh nhỏ trong huyết mạch của gia tộc Trần phải không?”
Diên Mộc nghe vậy rất tự hào mà đáp. “Đúng như lời ngươi nói. Phu nhân nhà ta tuy chỉ xuất thân từ nhánh nhỏ của Trần Phủ nhưng nàng có thể tinh thông đọc Mệnh tới năm bậc.”
Bách Lĩnh hơi phe phẩy cái quạt trên tay nhìn Huyết Mộ. “Như ta biết thì gia tộc họ Trần chính là gia tộc tinh thông trận pháp, vậy nhưng tại sao lại nói Trần phu nhân tinh thông đọc mệnh?”
Diên Mộc nghe vậy cười lớn. “Hóa ra trên đời này cũng có thứ Bách Lĩnh ngươi không biết sao? Ta thật không hiểu ngươi lên chức Thành Chủ kiểu gì vậy?”
Bách Lĩnh mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn Diên Mộc. Lão đáp lại. “Ta ngồi lên ghế Thành chủ bằng nắm đấm, ngươi muốn thử không?”
Diên Mộc nào chịu được có kẻ nói thách thức trắng trợn như vậy, may thay Du Vĩnh vẫn là ra mặt giảng hòa cho hai người.
Đặng Viêm ngồi bên cạnh Huyết Mộ nhìn một màn võ mồm không hồi kết, hình tượng của hắn đối với các Thành chủ hiện tại hoàn toàn sụp đổ.
Huyết Mộ im lặng thưởng trà, đợi khi tất cả đều im lặng mới nói. “Bắc Đại Lục vốn đã có chút đặc thù, vì địa hình đặc biệt nên người dân sống ở đây cũng chỉ bằng một nửa so với các Đại Lục khác. Bởi vậy nếu có đại chiến lần nữa xảy ra nơi đây là nơi an toàn nhất nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất.”
Bách Lĩnh không phủ nhận ý kiến của Huyết Mộ. Từ ban đầu Bắc Đại Lục đã được bao bọc bởi rất nhiều ngọn núi cao, đường đi vào càng là khó khăn gấp bội. Ngự thú phi hành càng là hiếm có. Vậy nên nếu có đại chiến xảy ra, xác thực Bắc Đại Lục rất an toàn. Nhưng cũng vì vậy một khi quân địch có thể vào được thì khó mà nói trước được điều gì.
Đặng Viêm lúc này mới lấy ra một bức họa. Trên đó chính là chân dung của Bành Lục. Khi các vị thành chủ nhận lại một bản y nguyên, chuyện dị tượng mới được kể tiếp.
“Vì trước mắt chưa rõ được kẻ này có phải là Ma Huyết hay không, vãn bối mong rằng các vị thành chủ có thể hợp tác để có thể truy tìm tung tích của hắn.”
“Ở đây vãn bối có một trận pháp cổ chuyên dùng để theo dõi, An Sinh đã đặt cái còn lại trên người của Bành Lục. Các vị thành chủ chỉ cần Làm tương tự theo như trong bản vẽ là được. Khi tới gần đối tượng, trận pháp sẽ tự động phát sáng.”
Diên Mộc có ý khen ngợi. “Trận Pháp cổ sao? Không tồi. Ta cũng từng được phu nhân kể qua trận pháp này nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt.”
Du Vĩnh mặt lo lắng. “Vậy có nghĩa là chúng ta phải về kiểm tra lại số dược của Thánh Điện. Chỉ sợ rằng người sử dụng đã không hề ít.”
Bách Lĩnh nhận bản vẽ từ Đặng Viêm, trong lòng cũng cảm thán không thôi. “Nếu nói vậy hẳn là hai người đó còn sống đúng không, nếu gặp được ta sẽ cố gắng hỗ trợ.”
Du Vĩnh và Diên Mộc cũng gật đầu đồng ý tỏ vẻ sẽ trợ giúp. Huyết Mộ cùng Đặng Viêm cúi đầu mà cảm tạ họ. Sau cùng cuộc gặp mặt kết thúc trong suôn sẻ.
Sau khi các Thành chủ rời đi không lâu, Đặng Viêm mới hỏi Huyết Mộ. “Thúc phụ, chuyện này ta đã báo cho Tô Mạc hiệu trưởng. Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Huyết Mộ đáp. “Không phải Bạch đã quay lại sao, hiện tại chúng ta chỉ có thể tiếp tục theo dõi Thánh Điện và truy tìm tung tích của Bành Lục.”
Đặng Viêm nghe vậy cũng chỉ đành đáp ứng. Dù sao địch trong tối, ta ngoài sáng. Mục đích sử dụng dược cải tạo của Thánh điện cũng chưa được tìm ra, lúc này nếu để lộ sơ hở chỉ sợ rút dây động rừng mà thôi.
Cứ như vậy, ba tháng nữa lại trôi qua. Đặng Viêm cùng Bạch theo dấu của trận pháp đi đến Nam Đại Lục.
Đám Thập ảnh ngược lại có nhiệm vụ khác cần làm. Nghe nói trong lúc đợi chủ nhân quay lại, Thập ảnh sẽ không rời khỏi địa bàn dù chỉ một bước. Lòng trung thành như vậy khó mà thấy được ở Đại Hồn Lục này.
Tại Trấn La Thành. Đặng Viêm cùng Bạch tìm đến một khách điếm gần đó trọ lại. Thời gian hai người đến vừa hay sắp có lễ hội, những lúc thế này càng là có kẻ xấu dễ dàng trà trộn vào.
Trước đó khi truy tìm tung tích của Ma Huyết, bọn hắn đã mất dấu ở ranh giới Nam Đại Lục. Cách nhận ra Ma Huyết chỉ có trận pháp An Sinh để lại nhưng điều đó cũng khiến Đặng Viêm lo sợ. Bởi lẽ nếu trận pháp này bị Bành Lục phát hiện trước đó, rất có thể đây là một cái bẫy.
“Đặng Viêm gia... À không. Đặng Viêm, chúng ta thử đi xung quanh xem thế nào.” Bạch đề nghị.
Đặng Viêm không phản đối, hai người vốn đã dịch dung nên cũng không sợ có ai nhận ra. Cả hai rất nhanh chọn một hàng quán bên đường rồi ngồi xuống.
Hắc Liên Hoa.
Lúc Bạch gọi Đặng Viêm là định gọi thêm chữ Gia Chủ đấy:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.