Chương trước
Chương sau
Đã một năm trôi qua, Đại Hồn Lục cũng đã thay đổi rất nhiều. Đặng Viêm bây giờ đã trở thành Gia chủ của Đặng gia tộc.
Ngày Đặng Viêm trở lại Tây Đại Lục cũng là hơn một tháng sau Bạch tỉnh lại. Khi hắn hay tin chủ nhân của mình gặp chuyện, bản thân hắn không màng vết thương còn chưa khỏi liền lập tức đến gặp Tô Mạc sau đó trở về Tây Đại Lục.
Cũng khoảng thời gian đó, Du Ngân tìm ra được dược liệu mang tên Thất sắc Hoa. Đó chính là loại cổ dược được cho vào Dược cải tạo hồn thể của Thánh Điện.
Tương truyền, loài hoa này do Thần Hoa để lại. Theo lời của ngài nói, hai bông hoa sẽ được đặt ở Tây Đại Lục và Đông Đại Lục. Mục đích chính là để cân bằng cho hai bên. Bởi lẽ, Đông – Tây Đại Lục đều có lượng lớn ma khí từ thời chiến còn lại. Nếu mất cả hai bông hoa, ma khí sẽ không được phong ấn nữa mà bắt đầu tự do. Tệ hơn nữa còn có thể thâm nhập tâm tính rồi điều khiển con người. Tuy nhiên chuyện đó chỉ xảy ra khi có Ma Huyết hiện thế.
Vấn đề ở đây là Thánh điện sử dụng Thất sắc hoa cho dược cải tạo hồn thể. Không những vậy, nó còn tăng mạnh độc tố có trong dược liệu mà khó có thể phát hiện.
Chuyện này đã sớm báo lại cho Huyết Mộ. Ngày tổ chức tiệc mừng Đặng Viêm lên chức gia chủ cũng là ngày mà các thành chủ hội họp lại với nhau.
Nếu hỏi tại sao chỉ một gia tộc ở Tây Đại Lục lại có thể mời đến được Thành chủ - Thánh Vương các Đại lục khác thì đó chỉ có thể là Huyết Mộ.
Thời còn trẻ, ngay trước cả khi Đặng Viêm được sinh ra. Huyết Mộ đã từng mang danh một thời. Cũng từng vào sinh ra tử với nhiều thiên tài mà trong đó có cả các thành chủ bấy giờ.
Huyết Mộ tuy mạnh nhưng lại hoàn toàn không có hứng thú với quyền thế, cũng bởi vậy mà Thành chủ Tây Đại Lục cũng chỉ là cái danh mà thôi.
Ngày hôm đó, sau khi nhập tiệc không lâu Đặng Viêm liền lấy cớ say mà rút lui. Hắn cùng Huyết Mộ tiến đến mật thất của Đặng gia tộc, nơi dành cho khách nhân đặc biệt.
Du Vĩnh là Thành Chủ phía Nam Đại Lục, tính tình lão cũng xem như hòa đồng. Trái lại Thành chủ Diên Mộc ở Đông Đại Lục lại không được như vậy. Khi thấy Huyết Mộ xuất hiện lão lập tức thích thú đến khiêu chiến.
“Này Huyết Mộ, cũng lâu rồi nhỉ. Đấu với ta một trận đi.”
Bách Lĩnh là Thành chủ ở Bắc Đại Lục thấy vậy lập tức cười nói. “Diên Mộc ngươi vẫn như năm nào, thói đi đâu cũng khiêu chiến đều không bỏ được.”
Diên Mộc nghe vậy, tay lão một chưởng đập mạnh xuống bàn. “Bách Lĩnh ngươi chán sống rồi sao? Có giỏi thì đấu với ta một trận.”
Đặng Viêm vẫn là lần đầu gặp mặt các Thành chủ nên cũng không thể nói gì. Huyết Mộ nhìn Bách Lĩnh cùng Diên Mộc sắp sửa đấu đá nhau, uy áp lập tức tỏa ra bao quanh cả căn phòng.
“Hai vị xin hãy dừng tay.”
Bách Lĩnh cùng Diên Mộc bốn mắt trừng nhau cuối cùng đành thỏa hiệp ngồi xuống.
“Lão Đặng, nếu không phải ta nể ngươi thì đừng mong ta tha cho hắn.”
Bách Lĩnh định nói gì, may mắn có Du Vĩnh thành chủ đến ngăn cản.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta mau nói chính sự. Lần này hẳn đã để Đặng gia chủ đợi lâu rồi.”
Bách Lĩnh “Hừ” một tiếng rồi quay mặt sang bên khác. Bấy giờ Huyết Mộ mới có thể nói chuyện.
“Có lẽ các vị đang thắc mắc vì sao ta lại chỉ mời có ba vị thành chủ.”
Bách Lĩnh nghe vậy đáp lại. “Còn không phải do Lạc Di báo bận hay sao?”
Huyết Mộ lắc đầu. “Tất nhiên không phải, nhưng đây cũng là may mắn cho chúng ta.”
Diên Mộc đặt chén trà xuống, nghi ngờ nhìn về phía Huyết Mộ.
“May mắn? Ý ngươi là gì?”
Huyết Mộ biết trước sẽ không tránh được nghi ngờ bèn kể lại toàn bộ sự việc.
“Mấy tháng trước khi diễn ra lễ Chúc Phúc, ta đã âm thầm trà trộn vào Thánh Điện. Sau đó phát hiện ra loại dược này.”
Nói đoạn, Đặng Viêm đem hai lọ dược khác nhau để sẵn lên bàn.
“Trong đây có một lọ là dược liệu, một lọ là độc dược. Các vị có thể kiểm tra.” Bách Lĩnh là người am hiểu về dược liệu, lão đương nhiên sẽ đảm nhận chuyện này. Khi xem xét qua lọ độc dược, mặt lão tức khắc biến sắc.
“Đây là...”
Huyết Mộ gật đầu. “Trước mắt hãy xem qua thứ này.”
Theo lời Huyết Mộ, Đặng Viêm đổ hai lọ dược vào nhau. Kết quả cho ra lại đáng kinh ngạc.
Độc dược dường như biến mất hoàn toàn. Nói cách khác, nếu không có cách thức đặc thù tra ra, chuyện dược liệu có độc dược hoàn toàn không thể phát hiện.
Huyết Mộ nhìn phản ứng của mọi người, lúc này mới nói. “Cũng chính vì lần đó, ta chút nữa bị bại lộ. Lạc Di cũng bắt đầu nghi ngờ ta.”
Diên Mộc lúc này chợt cười lớn, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên khó nói.
“Vậy ý ngươi nói, Lạc Di có khả năng liên quan đến thứ này? Không phải ngươi mới là kẻ đáng nghi hơn sao?”
Quả thật, nếu đứng về hướng các Thành Chủ, hiềm nghi lớn nhất chắc chắn là Huyết Mộ.
“Gia tộc của chúng ta chưa bao giờ thân thiết được với Thánh điện. Hơn nữa chúng từng cho người trà trộn vào gia tộc của ta để tìm bản đồ chỉ nơi cất hoa Thất Sắc. Trùng hợp rằng, Chủ nhân Dược Cốc khẳng định trong số dược này có chứa hoa Thất sắc bên trong.”
Bách Lĩnh nghe đến đây cũng có chút khẳng định lời của Huyết Mộ. “Chủ nhân dược cốc là một người tài giỏi. Còn trẻ như vậy đã am hiểu gần như toàn bộ dược thư trên toàn Đại Hồn Lục. Nếu vậy, ta cũng có chút tin tưởng hơn.”
Diên Mộc xem như hiểu rõ, lúc này mới hỏi. “Vậy thì rốt cuộc đây là dược liệu gì?”
Đặng Viêm lên tiếng. “Dược cải tạo hồn thể.”
Cả ba Thành chủ bấy giờ đều bất ngờ. Bách Lĩnh hồ nghi nhìn Đặng Viêm “Ngươi nói cái gì?”
“Điều vãn bối nói hoàn toàn là sự thật. Nếu không tin các ngài có thể kiểm tra. Đây là lọ dược cải tạo ta lấy được trong Lễ Chúc Phúc. Toàn bộ dược liệu đều hoàn toàn giống nhau.”
Bách Lĩnh nhận lấy lọ dược từ Đặng Viêm sau đó lập tức kiểm tra. Quả nhiên, dược tính bên trong hoàn toàn giống nhau.
Diên Mộc có chút thiếu kiên nhẫn, thấy Bách Lĩnh không nói gì lão liền càu nhàu.
“Sao rồi, sao rồi? Ngươi tra được cái gì rồi?”
Bách Lĩnh nhìn kẻ ồn ào bên cạnh, mặt lão nhăn nhó đành phải trả lời. “Quả thật đúng là như vậy.”
Diên Mộc nghe vậy uy áp lại đột ngột tỏa ra. “Lũ Thánh điện đáng chết, vậy nhưng dám bỏ độc dược vào dược cải tạo!”
Du Vĩnh thấy vậy, lần nữa đến hạ hỏa cho Diên Mộc. Bách Lĩnh bấy giờ mới đem nghi vấn ra.
“Đặng Viêm, hẳn ngươi cũng biết hoa Thất Sắc dùng ma khí làm nguồn sống. Bởi vậy nó mới dùng để cân bằng cho hai đại lục Đông - Tây. Điều này khẳng định nó là độc dược.”
“Vậy làm cách nào ngươi biết được bên trong lọ dược ngươi đưa bọn ta có chứa độc dược mà độc dược đó lại là hoa Thất Sắc?”
“Do Hỏa thần của vãn bối.” Đặng Viêm bình tĩnh đáp lại.
Bách Lĩnh nghe vậy đành cười khẽ. Lão đã hiểu vì sao Đặng gia tộc được mệnh danh là Bách độc bất xâm. Bởi lẽ con cháu mang trong mình dòng chảy của Hỏa Thần, loại Hỏa có thể đốt được mọi thứ.
Du Vĩnh nghe đến Hỏa Thần hơi có điều suy nghĩ. “Huyết Mộ, thứ cho ta nhiều lời. Nếu nói Hỏa Thần có thể đốt được mọi thứ vậy không phải số dược liệu kia đều bị bốc hơi sao?”
Huyết Mộ thấy Đặng Viêm nhìn về phía mình bèn hơi gật đầu tỏ ý có thể nói.
“Du Vĩnh Thành chủ có điều không biết, Hoa Thất Sắc chính là thứ mà Hỏa Thần không thể đốt. Bởi lẽ hoa Thất Sắc được Thần Hoa tạo ra, Hỏa Thần của ta hoàn toàn vô dụng trước nó.”
Về chuyện Hỏa Thần vô dụng trước hoa Thất Sắc cũng không khiến mấy vị Thành Chủ quá ngạc nhiên. Ngược lại việc tìm ra giải dược sẽ càng khó khăn hơn. Không khí trong phòng lần nữa rơi vào sự yên tĩnh.
Hắc Liên Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.