🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“ Tỷ nói gì? hai đứa bé này là con của tỷ sao?"

Nhìn mặt mũi đỏ ửng hai gia hỏa, Cổ Thừa Vân khó tin nói.

“ Du nhi....con... con đang đùa đúng không? chuyện này...sao có thể!!”

Mặt Cố phu nhân trắng bệch, lắp bắp nói.

Cố Du nhíu mày, nàng hơi lạnh nhạt nói “ Phải hay không ta biết là được! xin hỏi, chúng ta có quan hệ gì?”

Nghe nàng nói thế hai mẫu tử Cố Thừa Vân chỉ cảm thấy thất kinh, Cố phu nhân ngơ ngác nhìn nàng.

“ Du nhi!! con..chẳng lẽ con đã thành thân rồi sao?”

Cố Du “ Ân" một tiếng, không phủ nhận cũng không thừa nhận, Cố phu nhân hơi lảo đảo, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

***

Trở lại Liễu Thụ Thôn mặt trời đã ngả về tây, Cố Phu nhân hai người nhìn tồi tàn nhà ở, tuy đã được tu sửa lại, bất quá vẫn là quá tồi tàn.

Cố phu nhân không thể tưởng tượng bảy năm qua con gái mình đã sống thế nào trong cái nhà này, chỉ cảm thấy vừa chua xót lại áy náy.

Sau khi trao đổi lời nói, bà đã chắc chắn Cổ Du chính là con gái mình.

Nếu đã chắc chắn, bà còn sẽ dễ nàng phải sống ở trong cái nhà này sao?

Cổ Phu nhân đi lên một bước, nói “ Du nhi, hay là con theo nương trở về đi!"

Cố Du lắc đầu “ Không!!"

Cổ Phu nhân khó hiểu “ Tại sao chứ?”

Trong mắt Cổ Phu nhân, Cổ Du thân là thiên kinh của tri phủ Thành Dương châu, nên gả cho một người có thân phận tương xứng, một cái đồng sinh trong khi tương lai mờ mịt thì lấy cái gì xứng với nàng!



Trong mắt Cổ Du chợt hiện ra một tia ôn hòa, nàng nói.

"Con phải chờ tướng công trở về, nếu không chàng về không thấy mẫu tử con, nhất định sẽ thấy lo lắng!”

“ Nhưng!”

Cố Phu nhân vẫn muốn khuyên thêm, nếu là Cố Hoài Du, nhất định không chờ cố phu nhân nói đã vội theo người rời đi, bất quá nàng không không phải nguyên chủ, cho nên lời nói của cố phu nhân chẳng khác gì bỏ đá xuống biển cá.

“ Nương! con sống rất tốt, thật đấy!"

Nghe Cổ Du mỉm cười nói vậy, Cố phu nhân khẽ mím môi, cuối cùng thở dài nói “ Được rồi, nương tôn trọng quyết định của con!"

Cho dù bà có sốt ruột muốn bù đắp cho Cổ Du đi chăng nữa, cũng biết không thể manh động, dù sao kẻ đứng sau còn chưa điều tra ra, nếu nhận Cố Du trở về, chỉ có càng thêm nguy hiểm.

Còn có lão gia cùng đại nhi tử, chờ mọi chuyện sử lý ổn thỏa rồi, nhất định bà sẽ đón Nàng rời khỏi đây, rời xa nơi tồi tàn này.

Cổ Phu nhân đám người ở lại tạ gia đến khi sắc trời dần tối mới rời đi, trước khi đi còn không quên nắm tay nàng dặn dò đủ điều, mới lưu luyến không rời ly khai ( ly khai- Rời đi) Liễu Thụ Thôn.

Trời vừa sáng, Cố Du ba mẫu tử lại ngồi xe bò đến trấn trên bán đậu hũ. do có hôm qua mở màn, vừa đến nơi đã có không ít khách nhân đứng chờ.

“ Đến rồi đến rồi!"

Vừa thấy các nàng, có người kinh hỷ nói.

Mọi người nhanh chóng nhường đường, chờ cho Cố Du đem bọc đậu hũ bỏ ra bàn khi, một tráng hán đã đi lên trước nói.

“ Vị này nương tử, ngươi còn nhớ ta không? ta chính là người hôm qua đặt trước các ngươi hai cân đậu hũ, ngươi còn nhớ sao?”

Cố Du nhìn tráng hán mỉm cười nói “ sao có thể quên được, đại huynh chờ chút ta cho huynh cắt"

Nói rồi cầm đao lên thuần thục cắt lấy một khối đậu hũ. nhìn nàng tay chân lanh lợi làm việc, Từ xa có hai nam nhân đang giương mắt nhìn chằm chằm về phía này.

“ Đó chẳng phải là phu lang của Tạ Hòe Cẩm sao?”

Có người Oán giận nói.



“ Không nghĩ lại gặp nàng ta ở đây, đúng là xui xẻo mà!”

Này không phải Thẩm Trường Sinh còn có thể là ai! bên cạnh gã chính là một trong đám thư sinh ngày đó đã bị Cố Du đánh đến thảm.

Thẩm Trường Sinh cười dữ tợn.

Lần trước bị nàng đánh gã còn chưa có trả thù đâu! phụ thân gã bị giáng chức, nghĩ đến chuyện này chắc chắn cùng nàng không thoát khỏi liên quan, Thẩm Trường Sinh tâm tình lại càng không khỏe.

Nghe nói Tạ Hòe Cẩm đang ở Vân Dương Huyện?”

Thẩm Trường Sinh hỏi.

Tên đồng bọn sửng sốt, không hiểu ý gã cho lắm “ Đúng! hắn cùng Diêu Thạch đều đang ở Vân Dương Huyện, định sẽ tham gia thi hương năm nay"

Thẩm Trường Sinh nghe vậy khẽ cười quỷ dị, gã nhìn Cố Du đang tiếp đón khách nhân, một ý tưởng táo bạo hiện ra trong đầu.

Tạ Hòe Cẩm không phải muốn thi cử sao?

Thẩm Trường Sinh khoé miệng khẽ nghếch.

Vậy làm hắn không thể thi cử.

" Thẩm huynh, huynh định làm gì?”

Nhìn Thẩm Trường Sinh không mấy tốt đẹp ánh mắt nhìn Cố Du, tên đồng bạn bất an nói.

Lần trước bị nàng giáo huấn, chẳng lẽ Thẩm Trường Sinh còn chưa thấy đủ?

Thẩm Trường Sinh lay động tách trà trên tay, lát sau cười khẽ nói.

Ngươi nghĩ nhiều rồi"

So với Chuyện mà gã đã làm hai năm trước với Tạ Hòe Cẩm, chuyện này còn thú vị hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.