Lưu Bệnh Chốc Đầu không tiếng động trốn sau lưng thôn trưởng. 
Gã cảm thấy, Cố Du này chính là kiếp nạn của gã, từ khi gặp nàng, gã chưa lần nào hảo quá. 
Thôn trưởng hơi chần chừ nói "Tạ Phu Lang, chuyện này, ngươi chắc cũng đã nghe rồi đi, Lưu Bệnh Chốc Đầu nói nhà các ngươi tới lang, bọn ta cũng là bị tiếng kêu sợ hãi kia thu hút lại đây, không nghĩ tới lại là tạ gia." 
" Sao ngươi biết trong nhà ta có lang? "Cố Du nhìn Lưu Bệnh Chốc Đầu, không nhanh không chậm hỏi. 
" Ta thấy ấy à, là các ngươi muốn làm chuyện thấp đức nào đó, nhưng không tìm được lý do chính đáng, muốn dùng từ có lang này để che giấu chính mình tội tình?" 
Một thôn dân khinh thường nói. 
Luu Benh Choc Dau dien cuong lac da่น " Khongta khong co lia cac ngudi, lang, that su c6 lang, chinh mat ta da 
nhìn thấy, thôn trưởng, người nhất định phải tin ta." 
"Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào? khoan hãy nói đến lang, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở tạ gia?" 
Lưu Bệnh Chốc Đầu chột dạ cúi đầu " là... là có người thuê bọn ta tới bắt cóc tạ phu lang, xong việc sẽ trả cho chúng ta mỗi người năm lượng bạc..." 
Tạ Hòe Cẩm vừa bước đến, nghe được chính là câu nói này. hắn chùn bước, tay bất giác nắm chặt. 
" Aaaa…thon…thon trudng. ngudi dung dinh.…dau dau…aaa!!" 
"Vì năm lượng bạc mà ngươi dám đem mạng người ra đùa, có phải chán sống rồi đúng không? Lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-co-dai-lam-giau-duong-gia-/3701425/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.