Chương trước
Chương sau
Tiểu nhị đứng một bên tươi cười cứng đờ, liếc mắt nhìn Diêu Thạch còn đang ngơ ngác.

" Lâm cô nương, cái đó, cô nương xem..."

Tiểu nhị hơi chần chừ, lại không dám đắc tội vị này, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Vị thư sinh kia lúc này mới lấy lại tinh thần, mặt y trướng đến đỏ bừng, vừa xấu hổ lại tức giận, nhưng do học thức nghiêm chỉnh đã dạy cho y, biết kiềm chế lại cảm xúc, không đi lên cùng nàng ta lý luận.

Dù sao bọn họ cũng không phải nhà có tiền gì, nhìn y phục của vị cô nương này phồng trừng gia cảnh không kém, không nền day vào thì hơn.

" Cô nương nói như vậy là có ý gì?"

Tạ Hòe Cẩm bước tới bên cạnh Diêu Thạch, nhíu mày nhìn vị cô nương này.

Cô nương kia nhìn hắn liếc mắt một cái, đột nhiên hơi động một chút, không khỏi bị khuôn mặt tuấn lãng của Tạ Hòe Cẩm thu hút, nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá.

"Nhìn ngươi không tồi, nói đi, ngươi tên là gì?"

Tạ Hòe Cẩm không nghĩ lại có cô nương thẳng thắn như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao. bất quá tiền thức nói cho hẳn biết, chính mình rất không thích nàng ta.

Mở miệng ra chính là khinh thường người khác, hắn đối nàng một chút hảo cảm cũng không.

Tầm mắt hắn hơi tối đi chút, Thấy thể Diêu Thạch lập tức nói " đi thôi Tạ huynh, không nên cùng loại người này nói nhiều làm gì."

" Này tên mặt trắng kia, ngươi vừa nói cái gì cơ?"

Cô nương kia tức giận mắng Diêu Thạch, sau đó nhìn Tạ Hòe Cẩm " Tên kia, ngươi bị câm à? ta đang hỏi tên ngươi đó?"

Cô nương kia cười mỉa mai nói.



"Quả nhiên là cùng một đám người không có tiền đổ, ta thấy các ngươi cả đời cũng chỉ xứng đi chép sách mà thôi"

"Ta thấy cô nương cũng là một người có gương mặt phúc hậu, sao lời nói ra lại thiếu giáo dưỡng như vậy? "

Tạ Hòe Cẩm lạnh lùng nói.

"Ngươi nói ai thiếu giáo dưỡng? ta thấy ngươi không muốn sống nữa đi?"

Dám nói nàng ta không có giáo dưỡng? Tên này là lần đầu tiên.

Nha hoàn vội ngăn cản tiểu thư nhà mình gây sự, nói nhỏ nói " Tiểu thư, bọn họ dù sao đều là thư sinh, năm nay có khá năng sẽ đi thi khoa cử, thiếu gia nói rồi, người đừng gây thêm phiền phức cho cậu ấy nữa, vạn nhất bọn họ thi đậu, vậy đối với Lâm gia chúng ta quả thật không phải chuyện tốt."

Vị tiểu thư kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người tràn đầy khinh thường nói " Chỉ là một tên thư sinh nghèo kiếp hủ lậu, có thể làm ra trò trống gì chứ? các ngươi sợ, Lâm Sinh Ý ta thì không sợ! "

Nha hoàn sốt ruột vội túm lấy tiểu thư nhà mình, muốn khóc đến nơi" Tiểu thư, người đừng nói nữa, chúng ta trở về lại nói có được không?"

Nếu đại thiếu gia biết tiểu thư lại gây chuyện, vậy người làm nha hoàn như cô nàng chắc chắn cũng không thoát khỏi kết cục bị phạt!

"A! còn nghi hoặc là ai, hóa ra chính là nhị tiểu thư của Lâm phủ a! nghe nói nàng ta lần trước mới sai người đánh chết một nữ tử thanh lâu, chuyện vừa mới qua không lâu, giờ lại còn dám vác mặt đi ra gặp người à?"

"Ta nói, nếu không phải nhà Lâm gia có tiền, chỉ e giờ cô ta đã phải đi ngồi đại lao rồi, giết người là tội lớn, cho dù có là một nữ tử thanh lâu đi nữa, đó cũng là một mạng người! khác Trấn Thanh Thủy này chỉ có một mình Lâm Sinh Ý dám làm mà còn không bị nhốt thôi."

" Nhìn mặt cũng xinh đẹp mà sao lại có tâm địa ác liệt như thế?"

Tiếng nói bàn tán xôn xao vang vảng bên tai, Lâm Sinh Ý hơi cứng đờ người, nhìn thấy mọi người bắt đầu dùng ánh mắt tò mò cùng khinh miệt nhìn mình đánh giá, Lâm Sinh Ý miệng lắp bắp.

" Ta...!!"



"Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong! giờ cô ta lại muốn làm gì? nghèo thì sao vậy? bọn ta tuy nghèo nhưng cũng hiểu được thế nào là luân thường đạo lý! cô ta thân là thiên kinh của một gia đình danh giá, lại một chút quy củ cũng không có, so với dân thường cũng chẳng bằng, còn tự xưng cái gì mà danh gia, đúng là nực cười thật."

Một tráng hán giễu cợt nói.

Lâm Sinh Ý sững sờ, miệng há to, tay bất giác nắm chặt thành quyền.

Từ nhỏ đã được cưng chiều, đến một chút ủy khuất cũng chưa từng bị lần nào, hôm nay lại bị hai tên thư sinh nghèo làm mất mặt trước sự chứng kiến của bao người, Lâm Sinh Ý quả thật muốn lập tức giế.t ch.ết hai người này để hả dạ.

Nàng ta chỉ tay lên đám người "Ngươi! các ngươi!!!!" khoé miệng mấp máy lại nói không ra lời, cuối cùng bỏ lại một câu liền tức tối rời đi.

" Ngươi được lắm, họ tạ kia! ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!"

Đám người đang xem náo nhiệt vội vã rời sang hai bên nhường ra một con đường, chỉ chỉ chỏ chỏ hai người Lâm Sinh Ý. thấy vị Lâm tiểu thư này càng lúc càng thêm phách lối, chỉ biết tìm phiền phức cho đại ca nàng. Có một người muội muội ương ngạnh như nàng ta, quả thật chính là họa của Lâm gia.

Lâm Sinh Ý trở lại trong phủ, liền cấp tốc làm người đi điều tra, không bao lâu liền biết được những gì chính mình

ทนอท.

Nhìn tờ giấy trên tay, Lâm Sinh Ý ác liệt cười.

Chỉ là một đồng sinh nhỏ nhoi mà dám đắc tội Lâm gia, đúng là chán sống mà.

Nhìn ba chữ "Tạ Hòe Cẩm" trên giấy trắng, Lâm Sinh Ý bỗng nổi lên một ý niệm ác độc.

Hết chương 40

Tac gia co ldi muon noi.

Phi thường Đa tạ đại gia đã đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.