"Ngao!!!!!." 
Một Tiếng sói tru bất ngờ vang lên, dọa đến một đám thôn dân đang làm việc. 
" Tiếng gì vậy? ta nghe sao giống như tiếng sói tru vậy?" 
Có người hiếu kỳ nói. 
"Ngươi nghe lầm đi, ta nghe thấy giống tiếng heo kêu hơn." 
" Hừ! ta thấy các ngươi đều đã nghe lầm đi? rõ ràng là tiếng chó sủa.« 
Ngươi một câu ta một câu, ai cũng không biết rõ rốt cuộc kia là tiếng gì, vừa thê lương lại làm người sởn gai ốc. 
Sói Vương bị vài thân gỗ cố định một chỗ không thể động đậy, miệng nó hô hấp dồn dập, vừa thở hồng hộc vừa hung hăng nhẫn nhịn. 
Với bộ dạng này mà để đám sói tử sói tôn với kẻ thù nó nhìn thấy, nó thà rằng cứ chết quách đi cho rồi! 
Nếu không phải biết con người này đang giúp nó trị thương, sói Vương tin tưởng nàng đây là đang muốn hành quyết nó! 
Cố Du nhìn biểu cảm đau đớn của sói Vương, âm thầm hài lòng. 
Cho chừa cái tội nghĩ không đâu, vừa rồi thấy biểu tình trên mặt chó của nó, nàng đã biết trong đầu nó chẳng suy nghĩ chuyện gì tốt đẹp, quả nhiên lát sau liền thấy nó như một bộ vương giả muốn được hầu hạ, vừa ngạo nghễ lại đáng khinh, nghĩ đến cái đuôi như muốn giương cao cao của nó, Cố Du càng thêm muốn chỉnh cho nó một đốn nhớ đời. 
Sói Vương nối lòng khổ mà không biết kể với ai, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. 
Thù này, không báo nó không là phải chó! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-co-dai-lam-giau-duong-gia-/3701420/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.