Tây Ký mở rộng, việc làm ăn cũng không tệ lắm. trước kia đồ ăn chỉ bán tại Tụ Đức Lâu mà dân chúng bình thường ai lại đi quán rượu mắc như vậy. cho nên Tây Ký đi con đường bình dân vừa mở, tuy không làm gì to tác nhưng một thị trấn lớn vậy thì từ từ một truyền mười, mười truyền trăm tất sẽ có tiếng.
Tôn Diệp sau khi được Tây Viễn nói muốn tự mở hàng ăn liền đưa Trương Tài cho Tây Viễn, Tây Viễn sao cũng không chịu cầm thân khế c Trương Tài. đây là gia nô c Tôn gia, mình không thể nhận.
“Cầm đi. có một năm cha hắn ăn xin đến nơi đây thì bệnh chết, Trương Tài bán mình táng phụ, ta nhìn đáng thương nên thu nhận hắn làm tiểu nhị Tụ Đức Lâu.” Tôn Diệp là ai chứ? chút tâm tư này c Tây Viễn không thể gạt được mắt hắn, bèn giải thích cho Tây Viễn lai lịch c Trương Tài.
“được rồi. vậy ta đây sẽ nhận.” Tây Viễn thấy tiếp tục từ chối thì không hay. Sau đó để Trương Tài thu dọn đồ đạc đi cùng mình. Trương Tài khóc với Tôn Diệp một trận, quay sang lại hì hì cười với Tây Viễn.
Hắn cảm kích ân tương trợ lúc trước c ông chủ Tôn, nhưng cũng cho rằng đi theo chủ nhà thiện tâm như nhà họ Tây sẽ rất tốt, một đường rối rắm cùng Tây Viễn về nhà.
Tây Viễn không trì hoãn, hôm sau dẫn Trương Tài đi nha môn bỏ nô tịch.
Trương Tài kéo tay áo Tây Viễn không đồng ý, hỏi Tây Viễn có phải không cần mình, khóc lóc đủ kiểu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/763472/quyen-2-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.