Đêm an tĩnh Viễn phủ đều đã sâu giấc, tiếng râm ran của vài côn trùng lắng đọng thỉnh thoảng ngân lên thành bản hợp ca. Y Sương lầu trong đêm sáng huyền diệu, vài chiếc đèn lồng nhiều màu sắc treo trên lầu gác tía son, hương thơm mùi trầm hương lan tỏa trong không gian, thượng phòng màn lụa che phủ, không gian rộng lớn đầy đủ từ gác sách văn thư cho tới giường ngọc tinh xảo trải thảm lông cáo trắng muốt.
Nghiên thư được xếp ngay ngắn thư văn trên bàn, cách đó không xa là gương tráng bạc, bàn ghỗ thơm, nhiều trang sức dành cho nữ nhân. Giường chiếm diện tích lớn, màn lụa tùy ý buông thả, ánh sáng từ nến chưa tắt mờ mờ chiếu rọi. Trên giường một đôi nam nữ ngủ say mang đến cảm giác an bình
Nữ nhân nằm úp trên ngực nam nhân, tóc dài đen nhánh thả vài sợi vương lấy tay nam tử. Hơi thở đều đều, ngực phập phồng lên xuống, eo nhỏ được vuốt ve quanh quẩn, Lục Uy Xuy Viễn mở mắt, tay không ngừng vuốt dọc sống lưng nhìn Ly Y Khả Sanh hơi thở bắt đầu có sự bất ổn, môi mím chặt, mày liễu nhăn lại khó chịu cử động
Vết sẹo trên lưng được hắn xoa dịu, ánh nến một bên sáng bên tối không rõ che đi nửa khuôn mặt nam nhân.
Nữ tử trong lòng đã run rẩy không ngừng, tay nhỏ bấu víu lấy ngực hắn, hai mắt đột ngột mở, chưa thích ứng được với ánh sáng nên nheo nheo lại, tay ấn trán âm ỉ đau
” Kỳ lạ “ Nàng đến thế giới này từ lâu, thế nhưng số lần nằm mộng lại rất ít, gần đây thường xuyên mơ thấy vài điều không hay, cảm giác không an toàn áp chế bản thân, lưng truyền tới đau nhói quen thuộc, không thể an an ổn ổn ngủ. Trên trán đã có một bàn tay vươn tới, lòng bàn tay hắn nhiều vết chai do năm tháng, chạm lấy nàng có hơi ngứa ngứa.
Nhìn lại mới phát hiện bản thân đang nằm trên ngực hắn, cả hai đều không mảnh vải, da thịt tiếp xúc lấy nhau. Ly Y Khả Sanh chống tay trên ngực y, muốn nhổm dậy lại có cánh tay kéo xuống, môi hồng bị ngậm lấy mà liếm mút triền miên.
” Đừng... “
Hắn mút lấy môi nàng, lưỡi luồn vào trong khoang miệng tham luyến từng tấc da thịt, lưỡi chạm lưỡi không muốn rời. Nàng khó khăn hít lấy hơi thở, đầu đau nhức, trước mắt là cánh đồng hoa Tường Vi mờ ảo, tâm trí ẩn hiện bóng hình nam nhân, tay cầm kiếm sắc bén, giá y đỏ thấm máu không ngừng chảy, tâm đau nhức đến không nói thành lời
Lục Uy Xuy Viễn hôn nàng, tới khi thấy có thứ mát lạnh rớt xuống ghò má, hắn ngừng hôn, khuôn mặt trầm xuống âm u nắm lấy gáy nàng, nhìn nàng dung nhan ướt lệ, mắt mở to đau đớn ôm lấy đầu, môi cùng tóc tán loạn cắn lấy hắn. Lục Uy Xuy Viễn ôm nàng vào lòng, nhìn màn trướng không đếm xỉa tới việc vai đang bị cắn đến tứa máu. Tay không ngừng vuốt ve lưng nàng,ôm lấy thật chặt, khuôn mặt vùi vào mái tóc, hít lấy hương thơm dịu nhẹ, mắt tối đen như mực sắc bén nheo lại
Đêm khuya vốn chẳng an bình, người mưu kế lo âu trằn trọc, âm thầm hành độnh. Bên trong một gian phòng thượng hạng, hai đến ba nữ tử dung nhan tái nhợt nằm bất động trên đất, tóc dài rối loạn, y phục bị xé rách không thương tiếc. Nam nhân tựa trên trường kỷ, mặt nạ bạc che đi biểu cảm, hắn nhìn vài nữ nhân trên đất bằng nửa con mắt, khinh bỉ hừ nhẹ, đứng dậy rời khỏi trường kỷ, thay y phục ra ngoài
” Chủ tử “
” Nàng ta được thả dễ dàng như vậy?
Đứng chờ đã lâu là một nữ nhân dung mạo yêu mị, ngay khóe mắt hiện diện một bông hoa Tường Vi khiến nàng ta càng thêm vài phần yêu khí. Y phục thanh lâu, hở khoét đúng nơi, tay cầm kiếm đối lập so với thân trang, thấy nam nhân hắc y cuối cùng cũng xuất hiện, nàng cúi đầu “ Vương quý phi trong cung giam giữ đến khi nhận được tin công chúa về Viễn phủ mới thả người “
Nam tử bước chân ung dung tới gần cửa sổ lớn trạm khắc họa tiết vòng cung, nhìn dưới là cảnh sinh hoạt của đám nam nhân trên người nữ nhân, bọn chúng dâm dục hung tàn bừa bãi hưởng thụ, cảnh tượng ghê tởm diễn ra trong thanh lâu
” Khả Sanh về tới phủ... hử... “
” Chủ tử, nàng ta có thâm ý, muốn thoát khỏi để giáp mặt Nhị Vương. Năm đó nếu Nhị vương không bị nàng ta làm cho điên loạn, Miêu Hoa tuyệt nhiên không bị tàn sát đến hậu nhân không còn “ Nữ nhân tay nắm trường kiếm lộ rõ gân xanh, giọng nói có phần sát khí hơn trước cũng vì Người kia tôn kính mù quáng mà bán nước dẫn đến Miêu Hoa gặp họa, nàng ta giở thủ đoạn đẩy muội muội song sinh vào chỗ chết, vì nữ nhi tình trường mà gấp gáp âm mưu khiến mồi hồi mưa gió máu tanh. Chủ nhân cũng sẽ không rơi vào kết cục này,con dân Miêu Hoa cũng sẽ không rơi vào cảnh mất nước, chạy loạn sống nay đây mai đó. Kẻ đáng chết vạn lần ngàn lần
Nam tử bật cười thành tiếng, vỗ vỗ tay, vài vết bỏng trên tay rung lên giống như hắn không cảm nhận được đau đớn “ Chờ xem Trưởng công chúa như thế nào sinh tồn, Nhị Vương giữa tình xưa nghĩa cũ chọn người nào bỏ người nào, ta thật muốn nhìn Khả Sanh gân cốt tan xương một lần nữa “ đôi mắt sau lớp mặt nạ âm tình bất định “ trở lại bên ta “
Nữ nhân thu tay im lặng đứng nghe, hốc mắt thoáng qua nước, Tường Vi nơi khóe mắt ảm đảm, môi đỏ son không còn màu nữa nghiêm khắc tự chủ nhìn hắn.
Hắn giả thương nhân, buôn bán thuốc phiện, buôn bán nữ nhân từ nơi này qua nơi khác, lấy một phần ngân lượng ổn định tạo dựng tổ chức sát thủ âm thầm sau lưng hạ sát nhiều người cũng vì muốn gây dựng lại Miêu Hoa, không buông bỏ Ly Y Khả Sanh, muốn nàng gân cốt đứt lìa chỉ có thể ở bên cạnh hắn vĩnh viễn không bay đi, còn nàng, nhìn bóng lưng hắn, âm thầm phục tùng
Đế đô lớn ở Lục Đế sắp tới long trọng tổ chức lễ săn bắn,hoàng cung râm ran người chuẩn bị kẻ sẵn sàng thi đấu. Lục Đế bề ngoài vốn thịnh thế thái bình, lại là nơi nòng cốt của võ học lưu truyền, trật tự được cai quản ổn định dưới triều vua Lục Uy Xuy Túc cùng Nhị vương gia huấn luyện quân binh tạo nên kỉ cương trật tự so với Phi Yên và Diêu Quang không náo loạn hơn
Lễ hội săn bắn sắp tới là phần thử tài, lại cùng trong tháng này có thêm một lễ bái tổ đã lập nên Lục Đế lưu truyền ngàn đời cho tới nay. Cho nên mọi việc đều được đẩy nhanh tốc độ để kịp hoàn thành tới hai ngày lễ lớn trong tháng.
Ly Y Khả Sanh sáng sớm tinh thần phấn chấn không thôi, vươn vai rời khỏi giường. Ở Viễn phủ gần hai tháng số lần nàng bước chân được xuống giường tính trên đầu ngón tay, mà số lần nằm rã rời trên giường chỉ còn một hơi thở tàn sau khi có người không ngừng ngày đêm đòi hỏi lại lấn át tất cả
Nàng hôm nào mở mắt cũng đều là khuôn mặt góc cạnh của Lục Uy Xuy Viễn,hắn tóc tán loạn ngực hở trần cường tráng nằm cạnh ôm lấy nàng khiến Ly Y Khả Sanh lâu dần thành quen
Trong miệng Vân Hiểu biết được việc hắn là Nhị vương gia đệ đệ của hoàng đế đương triều Lục Uy Xuy Túc khiến Ly Y Khả Sanh trong lòng hóa đá ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Nàng như thế nào sau một đêm tỉnh dậy liền trở thành nữ nhân có trượng phu mà trượng phu của nàng lại là kẻ quỷ thần đều không ưa tính khí thất thường âm tình bất định. Truyền thuyết về vị vương gia này lan truyền đến Tam lục địa và các nước lân cận thành một huyền thoại sống. Nghe nói hắn đến hoàng đế kiêng kị ba phần, tay nắm nửa binh quyền bình định các nước có ý đồ làm phản dòm ngó Lục Đế khi hoàng đế đương triều hiện nay tức là thái tử trước khi lên ngôi. Truyền thuyết về người này còn nhiều điều bí ẩn, chỉ có một việc khiến Tam lục địa rúng động e ngại, hắn không rõ nguyên do tàn sát hoàng triều Miêu hoa do một vị trưởng công chúa cai quản đến không còn xót một người trong hoàng tộc, bá tánh Miêu Hoa lang bạt khắp nơi, người chúng kiến sợ hãi không thôi mồm năm miệng mười câu chuyện bị thêu dệt đến thành nhiều phiên bản
Thực hư thế nào, e rằng có ngưỡi rõ cũng tuyệt nhiên không dám hé răng nửa lời phát ngôn bừa bãi
Người dưới một người trên vạn người hẳn là chính sự bề bộn, thế nhưng nhìn xem Lục Uy Xuy Viễn hắn có chỗ nào giống kẻ vì việc nước quên thân vì dân quên mình
” Vương gia, ngài...”
” Phu quân “
Có một ngày Ly Y Khả Sanh cuối cùng cũng lên tiếng thắc mắc, nói đoạn liền bị hắn không nhìn sắc mặt mà cắt đứt khiến nàng miễn cưỡng hai tiếng “ phu quân “, hắn hài lòng xoa lưng nàng như vuốt ve sủng vật
” Không phải là nên bận rộn chính sự hay sao “
” Bổn vương tối qua chính sự với nàng còn không đủ? Hửm “
Hắn mặt lạnh nhạt, mắt như phát quang tay bắt đầu chu du trên thân thể của nàng, sau một hồi phản kháng không thành Ly Y Khả Sanh bị ăn đến xương cốt run rẩy, hai chân đau nhức cùng thảm lông ẩm ướt dịch khiến nàng trực tiếp nhắm mắt không muốn động đậy
Hồi tưởng lại việc kia, Ly Y Khả Sanh chống cằm ngồi trước gương tráng bạc, lại có một lần nàng trong lòng thắc mắc cuối cùng cũng nói ra “ Chiếc gương kia giống hệt một cái ta đã thấy ở Mê Hương Viện tại Phi Yên, là nghệ nhân nào đã làm ra? “ nàng vốn muốn biết có kẻ bất hạnh nào như nàng cũng cùng xuyên qua
” Nàng làm “
Mí mắt không buồn nâng lên, tay hắn đan vào tóc nàng, hơi thở trầm ổn như có như không. Câu trả lời khiến Ly Y Khả Sanh khuôn mặt khó tin biểu đạt, khóe môi không khỏi giật giật. Hắn nói dối không đổi sắc mặt cũng quá thành thạo đi, nàng như thế nào không hề có ấn tượng về việc đã từng tạo ra kiệt tác của thời đại
” Phu quân... ngài có nhầm không? “
Lục Uy Xuy Viễn từ từ mở mắt, mang theo một tia khàn khàn vừa tỉnh ngủ. Môi mỏng nâng lên, cười một cách bí hiểm chẳng nói chẳng rằng vuốt ve nàng, nhìn hắn khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng dụ hoặc khiến tâm nàng không khỏi nhảy loạn lên một cái, ý thức thiếu nữ thanh xuân đang tuổi trưởng thành xuất phát. Hắn và nàng cái gì cũng làm qua, thế nhưng trong thâm tâm của Ly Y Khả Sanh nàng vẫn chưa thể tiếp nhận mọi việc, khúc mắc tích tụ trong lòng, mọi việc không rõ ràng nửa úp nửa mở khiến nàng cũng chẳng muốn bận tâm
Dù sao sống lại một lần cũng không thể phí phạm cơ hội, nàng muốn hưởng thụ mọi thứ cũng muốn hưởng thụ mà thỏa mãn tâm tình. Ly Y Khả Sanh vốn là người dễ sống, chẳng phải là kẻ vì phiền não mà tự đè chết bản thân
Có khúc mắc từ từ giải
Có bí mật từ từ mở
Có mọi thứ đều được mọi thứ gơi lên hứng thú, dù sao đời người nói ngắn không ngắn,nói dài không dài. Nàng trước kia sống không ra gì,nay được làm lại, nên sống cho thật tốt với bản thân cũng không uổng công lão thiên cho cái mạng thứ hai
” Vương phi “
” Em nên gỡ bớt mấy cái trâm cài này xuống “
Ly Y Khả Sanh mặt đã tối đen, nhìn trên đầu tóc bị vấn lên cao, trâm cài giống như cả ngàn cân khiến cổ nàng đến muốn mỏi. Vân Hiểu so với nàng còn toát mồ hôi hơn, ở lâu bên ngoài, tính tình tiểu thư tùy ý, tóc lúc nào cũng chỉ thả hoặc buộc bằng sợi tơ vàng tránh phiền phức
Nay về phủ là người có trượng phu tóc cần vấn cao, trang sức tôn lên khí chất, Ly Y Khả Sanh cũng là bộ mặt đại biểu không nhỏ đâu.
Vương gia nói để vương phi tùy ý, nên cho phép thêm vài nha hoàn tới Y Sương Lâu phục vụ, nay đều nhìn thấy dung nhan của Ly Y Khả Sanh đều điêu đứng không vững
Vân Tranh bình thường hai búi tóc đơn giản nay được thêm lụa buộc đẹp mắt, trang sức trên đầu nhiều thêm một phần da dáng tiểu cô nương thanh nhã đã lớn cười hì hì chỉnh chỉnh lại y phục cho Ly Y Khả Sanh
” Thỉnh an Vương phi, Ngũ công chúa tới bái kiến “ Từ bên ngoài đi vào là một nha hoàn hai búi tóc nhún người chắp tay trong hai tay áo nói
Ly Y Khả Sanh nghe xong, trong lòng vẫn chưa quen thích ứng, ngoài mặt nhìn trong gương. Phải rồi, nếu theo như Vân Hiểu nói Nhị vương đã lấy nàng được nửa năm, với địa vị của hắn mà không xuất hiện Vương Phi bên cạnh nửa năm lại không có lấy ai thắc mắc hay dị tiếu
Vân Hiểu vừa tháo gỡ trâm bạc vừa quay sang nhìn nha hoàn nói “ Vương phi sẽ tới ngay “
” Dạ “ Nha hoàn lui ra thông báo người tới rót trà tại tiền sảnh. Y Sương Lâu trừ Vương gia cùng Vương phi bất cứ ai cũng đều không được phép bước chân vào khi chưa có lệnh, nên muốn tiếp khách cần một đoạn đường rời khỏi Y Sương Lâu
” A Hiểu, chúng ta rời đi gần một năm, trong cung không có lời bàn tán à? “
” Vương phi yên tâm, bên ngoài đều biết Vương Gia yêu phi như mạng, muốn để Vương phi điều dưỡng thân thể trong phủ sau việc trước kia vương phi bị thương nên không ai dám có dị nghị “
” Bị thương? “ Ly Y Khả Sanh nghi hoặc hỏi
Vân Tranh nhìn Vân Hiểu mặt không đổi sắc,bình thản giải thích “ Vết sẹo trên lưng người do một lần ngoài ý muốn bị thương, Vương gia để người điều tiết thân thể trong phủ, tuy nhiên tiểu thư tính tình muốn động liền để tiểu thư bình phục mới cho rời phủ du ngoạn “
” Vương gia biết rõ hành tung của chúng ta “
” Vâng, người vẫn luôn cho ảnh vệ theo sát bảo hộ “
Ly Y Khả Sanh trong lòng đã hiểu thảo nào một năm du ngoạn hai tiểu nha đầu trong nguời vung tiền như rác, ra là có đại tư sản đứng sau chống lưng không lo không có ngân phiếu. Lại nhớ tới việc ở Diêu Quang thi đấu với Lạc Phái, bị uy hiếp trắng trợn thế nhưng không có động tĩnh gì lớn biểu hiện bọn hắn muốn khử nàng. Xem chừng không phải không có động tĩnh mà đã động nhưng phật cao một thước ma cao một trượng, có kẻ thu dọn tàn cuộc. Vị trượng phu này của nàng cũng thật thần thần bí bí, nếu hắn biết nàng vốn không phải là Ly Y Khả Sanh không biết sẽ ngũ mã phanh thây thế nào.
Khi tới nơi này Ly Y Khả Sanh nàng hẳn là trong lúc chủ nhân thân thể này gặp sự cố mới đổi phách chuyển hồn. Chuyện trước kia đáng lý nên lưu lại một ít dấu vết trong trí nhớ, thế nhưng ngay một mống cũng không còn khiến nàng hoàn toàn không biết nên thích ứng thế nào
” Vương phi, nên tới tiền sảnh rồi “
Nghe tiếng Vân Hiểu nói khiến suy nghĩ nàng bị cắt ngang, Ly Y Khả Sanh tỉnh táo với hiện thực đứng dậy đi tới Tiền sảnh chính của Viễn phủ.
Không thể không nói, Lục Uy Xuy Viễn hắn đây là muốn phô trương cho thế nhân xem hay muốn tự ngược bản thân, xây phủ rộng lớn đến mức kẻ mù đường như nàng có nguy cơ dễ bị lạc đường lại thêm mỏi chân. Xem ra hai tháng bị chiều hư tới mức đến đi cũng không buồn nhấc chân khiến Ly Y Khả Sanh cần phải xem xét lại, rèn luyện thể trạng
Thật ra Ly Y Khả Sanh nàng trong đầu có những suy nghĩ cùng tư tưởng lạ lẫm nếu người nghe nghe được khó mà không nhìn như kẻ điên, thế nhưng dung nhan biểu hiện bên ngoài lại khác nhau một trời một vực. Trời sinh đôi mắt đen không đáy mông lung, dung nhan hòan mỹ, biểu cảm trên mặt chính là không màng thế sự, lơ đãng mọi vật, cho nên bất kể kẻ nào tiếp xúc lần đầu cũng đều có cảm giác nàng chính là một Tiểu mỹ nhân an an tĩnh tĩnh mà không đổi sắc mặt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]