Hạ nhân vừa gọi hắn là Vương gia, kêu nàng là Vương Phi? Ân, mộng mị một giấc đã là người có trượng phu. Khuôn mặt nàng so với than còn tối đen hơn, thấy hắn lại gần mới im lặng đứng nhìn
”... “
”...”
Nàng im lặng hắn lại càng không muốn nâng môi, mắt sắc nét nhìn nàng. Ly Y Khả Sanh bị nhìn tới không chịu nổi mới lên tiếng “ Ngươi... “ Cũng chẳng biết nên nói gì trong tình cảnh này, nàng mọi thứ đều không hiểu, mọi việc đều không rõ
Lục Uy Xuy Viễn nhìn biểu cảm khó khăn của nàng, hắn bạc môi nâng lên, bước chân lại gần nhìn nàng chỉ tới ngực, thân thể nhỏ bé
” Nàng là Vương phi của bổn vương “
”... “
Ly Y Khả Sanh vốn muốn lùi chân lại eo đã bị người nhấc lên, cơ thể được nhấc bổng nhẹ nhàng. Sợ mất thăng bằng hai tay bám lấy vai hắn, hơi thở nam nhân rõ rệt, đường nét hiện ra trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm chứa nhu tình, mày kiếm không động, tay ôm lấy nàng tựa như vốn là như vậy, tóc hắn đen nhánh khỏe khoắn đầu đội kim ô bằng vàng, áo gấm thêu họa tiết chỉ dành cho người có địa vị quyền lực, trên người khí chất của kẻ cầm quyền có thể khắc chế kẻ dưới trướng khiến nàng không dám động, chỉ mắt nhìn hắn
” Đón nàng về, bên ngoài du ngoạn đã quá lâu “
” Ngươi tên gì? “
” Lục Uy Xuy Viễn, nhớ kĩ “ Giọng nói quen thuộc, hơi thở vẩn quanh, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-co-tinh-huong/2361567/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.