Ốn định việc làm, bọn họ bắt đầu học cách buôn bán. Nhưng quả thật dù bọn họ có đẹp như nào nhưng việc buôn bán cũng không dễ gì, bọn họ đẹp thì cũng cần phải có thêm kỹ năng ăn nói nữa thì người ta mới mua cho chứ.
Lục Linh và Tú Sâm là hai con người vượt qua ải nhanh nhất, chỉ còn lại ba người kia. Mộc Hạ được nhận vào một sạp bán trái cây của hai mẹ con mồ côi cha. Nghe chị kể chuyên cuộc đời mình mà cậu không khỏi xót xa.
"Cha thằng bé Lâm mất do một trận bão lớn khi trên đường trở về nhà sau một thời vụ đánh cá, lúc trước nhà chị bán cá nhưng từ sau vụ đó mới chuyển qua bán hoa quả. Chị biết tin anh nhà mất là khi đang nằm trong phòng sanh, ảnh hứa sẽ về với hai mẹ con. Nên thay vì chờ sóng yên biển lặng, mặc kệ mọi người khuyên ngăn ảnh đã quay đầu thuyền, nổ máy quay về vì lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con. Vì lời hứa và vì tình yêu dành cho vợ con mình mà chị mất chồng, con chị mất cha. Chị đã mất anh ấy mãi mãi, người đàn ông mà chị yêu nhất trên cõi đời này chỉ sau ba mình. Chị đã tự trách bản thân rất nhiều, chị nhiều đêm thao thức ước với ông trời thà rằng ảnh không yêu con mà còn sống còn hơn vì yêu con mà chết. Nhiều lần chị cũng muốn đi theo ảnh lắm nhưng nghĩ đến cái Lâm chị đành ngậm ngùi chôn dấu nỗi đau này mà tiếp tục sống vì kết tinh tình yêu của hai vợ chồng. Giờ nhà nghèo quá, con nhỏ đã đến tuổi đến trường mà không đủ tiền cho nó đi học như bao nhà khác, chị biết nó buồn lắm nhưng chị không có tiền. Đời ba mẹ nó đã khổ cực rồi, bây giờ còn kéo theo cả nó. Sau này chị mất thì nó phải làm sao đây, chị cũng đang mắc bệnh nặng. Không có tiền ăn nên không chữa. Giờ chị chỉ ước con mình được đi học như bao người, biết được cái chữ còn hơn không biết gì"
"Chị đừng lo, người tốt sẽ gặp được điềm lành. Em sẽ giúp Lâm được đi học, chị tin em nhé."
Mộc Hạ xoa đầu Lâm, cậu an ủi cậu bé cũng như mẹ bé. Chua xót làm sao khi chị vừa kể vừa khóc không ngừng, có lẽ chị đã chịu đựng và dồn nén nỗi đau này bao nhiêu năm mà một mình. Nghe cậu nói vậy chỉ cũng nhẹ giọng, đôi mắt còn ướt đẫm nhìn đứa con trai của mình mà nói với cậu.
" Ừm, chị tin em. Cảm ơn em"
Nghe xong câu chuyện khán giả cũng bồi hồi, cmt lập tức bùng nổi trên sóng...
( Tội quá... ]
( Sao trên đời này lại có nhiều người bất hạnh như vậy được)
( Ai biết địa chỉ không, tôi muốn giúp bé ấy được đi học)
( Tôi sẽ quyên góp quần áo cho bé]
( Ông trời thật biết trêu đùa con người mà, yêu nhau thật lòng thì âm dương cách biệt. Tình yêu giả dối thì để hai người đó sống đến đầu bạc răng long ]
( Nhiều khi như vậy cũng là hình phạt trói buộc họ đấy cậu, sống như vậy mà không ly dị được rất đau khổ. Ai cũng có nổi khổ riêng thôi. ]
( Ôi tình yêu )
Mộc Hạ xin bán giúp thôi chơ không lấy tiền công. Để thu hút khách hàng cậu nghĩ ra một ý hay, đối với trái dừa thì cậu chỉ cậu bé vẽ lê đó những hình thù ngộ nghĩnh có, dễ thương quá.... Nghệ thuật cũng có, điều này thu hút rất nhiều khách vì tò mò mà mua về.
Ngoài ra tranh thủ ít người, Mộc Hạ dạy cậu bé học chữ, làm toán.... Cứ như thế tuần thứ hai êm đềm trôi qua.
Trong những tuần này, ba người kia cũng phụ giúp cậu một phần lo cho bé có quần áo và giày dép mới. Cậu bé cũng dàn trở nên tự tin hơn. Và qua đó nhiều người biết đến hoàn cảnh của hai mẹ con liền quyên góp một số tiền giúp bé có thể đi học.
Mộc Hạ nói ít làm nhiều, cậu năn nỉ đạo diễn mãi mới lấy lại được điện thoại của mình. Ngay hôm đó cậu liên hệ với anh Trí Khanh, sau khi nghe về kế hoạch giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn của em trai bảo bối. Trí Khanh ngay lập tức phê duyệt giấy nhập học và cậu bé đã được tuyển thẳng bé con vào trường liên thông ba năm do nhà cậu mở cách đây 3 năm.
." Chuyện là vậy đó ạ, anh cả giúp em nha"
:"Anh có theo dõi chương trình mà, cũng nghe qua câu chuyện rồi. Và anh nghĩ em sẽ quan tâm, nên đã điều tra xác nhận đúng thông tin hoàn toàn là sự thật. Vậy nên anh đã làm xong mọi thứ trước khi em gọi rồi đây. Thấy anh siêu không"
:" Em cảm ơn anh cả, anh cả là giỏi nhất."
:"Có gì đâu mà cảm ơn anh, ngôi trường đó vốn đứng tên em. Lần sau em muốn có thể trực tiếp ký tên xác nhận mà không cần phải gọi xin phép anh như này đầu. Em quay chương trình có mệt lắm không, anh xem thấy em gầy đi nhiều đấy. Giờ mới hỏi thăm được em trai nhỏ, anh cả thấy có lỗi quá."
:"Em không sao ạ, anh đừng cảm thấy có lỗi nha, em sẽ đau lòng chết mất. Với lại anh và cả nhà chỉ biết nhắc nhở em. Cả nhà cũng nên ăn uống đầy đủ, ít thức khuya, ít cuồng công việc lại đi ạ... Đồ bệnh ra đó là em không tha cho đâu đấy."
"Được...anh biết rồi, em đừng lo. Sớm về nhé, mọi người rất nhớ em đấy"
& "Dạ, em cũng rất nhớ mọi người ạ"
"Anh sẽ chuyển lời đến cả nhà. À...tý giấy nhập học sẽ có người đưa tới cho em. Nên đừng lo nhé"
:"Anh cả chu đáo nhất, yêu anh...moa"
:"Ngoan"
Anh cả cúp máy, Mộc Hạ ngoan ngoãn bỏ máy lại vào thùng. Chị hậu cần nghiêm nghị khóa chặt cái tủ sắt lại rồi nhờ người cất đi. Với tác phong làm việc nhanh chóng của anh Trí Khanh, Mộc Hạ đã nhận được giấy nhập học của cậu bé Lâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]