"Cậu có thể thay mình làm phẫu thuật gan cho cô bé nhỏ kia được không? Coi như mình nhờ cậu lần này"
"Cậu nói vậy là sao, tôi làm sao có thể cơ chứ?"
"Cậu có thể mà, cậu nhất định sẽ làm được. Tôi đã suýt khiến cô bé ấy mất mạng một lần rồi. Lần này coi như tôi xin cậu giúp tôi cứu cô bé đó được không?"
Mộc Hạ do dự không biết nên nói gì, cậu thật sự không giỏi đến mức đó. Cậu thậm trí không phải thần, thử hỏi đi cậu không có bằng cấp bác sĩ. Thứ cậu có là bằng câu Trung Y của Viện Quốc Gia. Còn Tây y hay Đông y cậu dựa vào đâu mà tham gia vào đây.
Chúc Thành thấy cậu bối rối, không nói gì. Anh bước khập khễnh xuống giường đến khi Mộc Hạ phát giác định đỡ lấy cơ thể đang suy nhược của anh thì Chúc Thành đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt cậu. Bộ dạng tiều tụy ấy khiến Mộc Hạ chết lặng.
"Tôi cầu xin cậu, làm ơn hãy thay tôi cứu lấy cô bé ấy"
"Cậu điên rồi hả, tại sao cậu lại quỳ. Cậu không được quỳ, mau đứng lên"
"Tôi biết, tôi đang làm cậu khó xử. Nhưng vì lương tâm và lời hứa của một thầy thuốc. Tôi cầu xin cậu giúp tôi phẫu thuật cho bé gái ấy. Cô bé đó còn quá nhỏ để ra đi"
"Cậu điên rồi, cậu đây là đang dồn tôi vào bước đường cùng đấy. Sự tự tin của cậu đâu rồi hả, Chúc Thành mà tôi quen biết không phải loại người chỉ vì một lần thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3741417/chuong-359.html