Sau khi hỏi ra nguồn gốc của chiếc nhẫn, Mộc Hạ càng nâng niu nó hơn. Quay lại lúc ban nãy khi cả nhà đã về phòng hết, Mộc Hạ bèn bẽn lẽn đi sau lưng Trí Khanh. “Em có chuyện gì sao?”
“Dạ, em có chút chuyện muốn hỏi anh ạ. Do chị ba đang bận chìm trong đống tài liệu nên em…”
“Đừng lo, vào đây đi đã”
“Vâng” Thế là Mộc Hạ theo chân Trí Khanh vào thư phòng nơi anh làm việc để ngồi nói chuyện, anh pha cho cậu một ly sữa ấm. Trí Khanh cũng rót cho bản thân một ly nước rồi ngồi xuống đối diện cậu. “Em muốn hỏi anh chuyện gì đây”
“Dạ, em muốn hỏi anh về chiếc nhẫn này ạ. Em thấy nó được đặt trong tủ của mình, nhưng em lại chưa từng thấy nó trước đây.” Mộc Hạ nhanh chóng lôi từ trong túi ra một hộp nhẫn đặt nhẹ nhàng lên bàn, Trí Khanh không lấy một tia bất ngờ gì. Anh từ tốn nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn đứa em trai ngốc của mình mà nói: “Cả nhà biết chuyện em và tên nhóc kia quen nhau rồi” Mộc Hạ thoáng chốc bất ngờ mà không giấu nổi biểu cảm mà thốt lên:" Ể..., là sao ạ?" “Thì là chuyện hai đứa trở thành người yêu đấy” Trước sự thản nhiên của Trí Khanh, Mộc Hạ có chút lo lắng và bồn chồn. Cậu không giữ nổi được bình tĩnh mà hỏi lại anh. “Sao cả nhà biết chuyện vậy anh? Em còn chưa kịp công khai nữa mà”
“Đứa em ngốc này, hèn gì bị tên kia lừa. Biết vậy lúc đó nên đấm hắn mạnh tay một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3385739/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.