Mộc Hạ cảm thấy rất điềm nhưng vẫn chẳng mảy may quan tâm, mặt cậu đụt ngay đó. Điều này làm tên kia tức điên cả lên. Hắn cọc cằn bắt đầu hằng giọng mà nói kiểu đe doạ cậu. 
"Mày bị câm à thằng chó, hay mày dám khinh thường tao. Mày có tin tao đấm mày cho ba mẹ mày dell nhận ra không" 
Mộc Hạ xem như chó sủa qua tai, cậu đứng dậy rồi đi mất. Nhưng đàn em của tên kia lại chặn cậu lại, đây là tự nhiên khi không bị người ta kiếm chuyện bắt nạt à. Vãi ạ, Mộc Hạ đâu có làm gì tên này, trong trí nhớ của cậu còn chưa va vào gã điên này lần nào nữa. 
Đột nhiên một lực nhẹ kéo cậu về phía sau, Mộc Hạ tựa hẳn vào lồng ngực rắn chắc của ai đó. Và còn ai vào đây nữa ngoài Hàn Phong. Hắn tức giận gương đôi mắt cảnh cáo nhìn đám kia, giọng điệu không còn cợt nhã như ban nãy nưa mày thay vào đó lại rất cọc cằn và nghiêm túc. 
"Mày muốn đấm ai, tao bị lảng tai nên nghe không rõ. Mày nói lại tao nghe coi nào, mày biết mày đang đụng đến người của tao không. Đã là chó thì đừng có nghe chủ mà đi sủa bậy." 
Hàn Phong liếc mắt nhìn về phía đám nữ sinh kia, ánh mắt ghét bỏ chiếu thẳng vào một người trong đám đó. Nhìn theo tầm mắt của hắn, Mộc Hạ thấy rõ nguồn quen nhưng cũng chẳng thân quen gì cho lắm. Còn ai đây ngoài cô ả Cát Oanh - cô công chúa cành vàng lá ngọc của nhà họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/2853323/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.