Lê Khiết lạnh nhạt đứng yên ở đó mà xem ả diễn kịch, dù gì lời của cô nói ra cũng không có giá trị với ba mẹ. Và ba mẹ cô cũng chẳng tin cô nên nói lại làm gì cho mệt thân.
Nhưng nếu Lê Khiết không phản kháng thì bạn bè của cô sẽ đứng ra làm điều đó, có bạn bè tốt làm gì cơ chứ. Cả đám còn lại cũng nhanh chóng đi đến chỗ Lê Khiết, vẻ mặt ai cũng trông vô cùng khó coi mà nhìn ả đang bẽn lẽn khóc ở kia.
"Này, con nhỏ khó ưa kia. Mày là cái thá gì đấy, diễn cũng giỏi đấy. Sao nào, sao không đi đăng ký làm diễn viên đi"-Bối Nguyệt
"Bà nói gì kỳ, cỡ nó làm mà được minh tinh với trình diễn xuất ba xu đó chắc tao sinh ra đã là con nhà nghèo rồi"-Trương Nguyên
"Hảo, hai bạn"-Danh Quỳnh
"Tôi không biết cô như nào, nhưng đụng vào bạn tôi thì cô chết chắc với nhóm bọn này rồi"-Khiết Băng
"Chu chao, sao em xinh mà em ngu dữ dị em"-Hàn Vũ
"Nếu thông minh thì đã không đi bạo lực học đường người ta rồi"-Mộc Hạ
"Nhưng rõ ràng là cậu ấy bạo lực học đường tôi mà"
"Bất kỳ ai tin cô thì chỉ có mà bị mù hay có vấn đề về thần kinh thôi, còn bọn này rất bình thường nên miễn nhiễm okk"-Hàn Phong
"Không khóc nữa à, dở thế"-Thư Khoa
"Lê Khiết bà đụng vô nhỏ này đúng là xu mà, lo mà đi chùa nhiều vào để xả vong"-Chúc Thành
"Tao biết rồi, mai chắc tao đi luôn"-Lê Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/2853201/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.