Trò chuyện thêm một lúc thì đồ ăn cũng được dọn lên, đúng là khách sạn tốt nhất thành phố. Đồ ăn ngon đến không cưỡng lại được, nhưng có vẻ như Hàn Phong không vừa miệng cho lắm. Thấy vậy Mộc Hạ liền kéo áo hắn mà nhỏ giọng hỏi. Hắn biết ý cũng cúi thấp người xuống, ghé tai mà lắng nghe lời cậu sắp nói.
"Cậu sao vậy? Đồ ăn không ngon à hay không hợp khẩu vị vậy?"
"Không phải, chỉ là đồ ăn không ngon bằng em nấu. Nên tôi có chút không ngon miệng cho lắm"
"Cậu...cậu"
"Sao vậy?"
"Không có gì, mau ăn thêm đi"
Mộc Hạ khẽ đỏ tai trước lời mật ngọt kia của hắn, cậu với tay đổi đầu đũa gặp đồ ăn bỏ vào chén cho hắn. Sau đó lại vòng đũa về như cũ rồi tiếp tục ăn phần trong bát mình.
Hàn Phong thấy người thương gắp đồ ăn cho mình thì vui đến không tả nổi, và dường như đồ ăn đột nhiên lại ngon đến lạ. Dùng xong bữa thì Thầy Trương và mọi người đi dạo xung quanh một vòng để tiểu bớt thức ăn. Sau đó, bọn họ quay về phòng ngủ một giấc.
Đến chiều thì bọn họ thức dậy sửa soạn rồi cùng nhau rời khách sạn để đi tham quan thành phố.
"Wow, đẹp thật đấy"-Lê Khiết
"Đúng là đẹp thật nhưng không đẹp bằng cậu"-Bối Nguyệt buông lời thả thính Lê Khiết khiến cô tim đập, mặt đỏ. Còn đám người kia thì ba chấm cạn lời, dường như sau khi quen nhau đủ lâu cả hai người mạnh dạn hơn rồi thì phải. Mà hai người này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/2853115/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.