Cặp gà bông nói chuyện cho đến khi một trong hai quá mệt rồi ngủ quên mất, thấy Mộc Hạ không còn hồi âm cho mình thì hắn cũng biết rõ cậu lại ngủ quên mất tiêu. Bèn để lại lời chúc ngủ ngon rồi sạc pin điện thoại.
Hắn gác tay lên trán nhìn trần nhà, suy nghĩ rồi tự cười một mình sau đó ngủ khi nào chẳng hay. Chắc cũng bởi vì hắn đã đến giới hạn rồi. Mới về lại bị ông nội lôi đi dự tiệc, còn phải tiếp khách nguyên cả buổi chiều cho tới tối muộn, hắn cũng là con người mà.
Người ta biết mệt, có những cảm xúc nhất định thì hắn cũng như vậy thôi. Sống trong giới thượng lưu thật sự rất mệt, nhưng đổi lại hắn có thể dùng quyền lực mai sau này bản thân thâu tóm được mà bảo vệ chu toàn cho người mình yêu.
Nên hiện tại dù có có cực khổ, đau đớn đến đâu thì hắn cũng sẽ vượt qua được tất thảy. Hắn tin vào điều đó, hắn tin vào bản thân, cũng giống như Mộc Hạ từng nói sẽ luôn tin tưởng hắn.
Và như thường lệ, tiết học của một buổi sáng thứ hai lại bắt đầu. Lớp F vác xác đi học nhưng mỗi người lại có một tâm trạng khác nhau, đi đến cửa giọng của Bối Nguyệt đã luôn mồm oan oan cả lên.
"Bà nói sao cơ, con nhỏ đó trơ trẽn vậy à"-Bối Nguyệt
"Bé, bé mồm thôi má"-Lê Khiết
"Có chuyện gì vậy?"-Danh Quỳnh cùng với đám còn lại từ xa đi đến, cất giày vào tủ xong thì bọn họ mới tụ tập trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/2853070/chuong-216.html