Thế giới 1: Trúc mã Dịch: Slowly *** Đặng Uân ôm năm sáu quyển sách luyện đề về nhà thì nhận ra Đặng Hàm và Phương Tử Tuyền đang ở phòng khách. Sau khi chào hỏi cả hai, cô mang sách về phòng rồi rửa tay chân và đi ra phòng khách ngồi. Điều này ngầm nói cho Đặng Uân, hai ông bà có lẽ đang có chuyện muốn nói với mình, cô nên thành thật mới được. Thái độ của Đặng Uân khiến hai vợ chồng Đặng Hàm rất hài lòng: “Cháu đi mua sách à?”
“Cháu còn đi dạo trong trung tâm mua sắm và mua một ít kem chống nắng nữa ạ.” Đặng Uân nói thật. Dạo phố thì là dạo phố, không thể giấu giếm được, nhỡ có người quen nhìn thấy lại nói cho vợ chồng Đặng Hàm thì sao. Đặng Hàm ừ một tiếng: “Sách luyện đề lần trước mua, cháu đã làm xong hết rồi à?” Lúc đi qua phòng Đặng Uân, ông cụ nhìn thấy trong phòng có rất nhiều sách bài tập, không phải là làm hết rồi chứ? “Chưa ạ, nhưng mà lần trước mua quá nhiều đề cơ bản, lần này cháu mua mấy quyển có đề nâng cao.” “Cháu muốn xem xem mình có thể làm đề khó hơn chút không.” “Dù sao, thi đại học vẫn sẽ phải dựa vào đề khó để nâng cao điểm số.” Mặc dù tất cả đều dựa trên đều biến đổi từ đề cơ bản. Nhưng con người phải cầu toàn một chút, không thể cứ mãi loanh quanh ở mấy đề cơ bản được, cần phải nâng cao bản thân một cách thích hợp. Đặng Hàm không khỏi gật đầu: “Đúng đúng đúng.” “Như vậy mới đúng.” “Được rồi, hôm nay cháu cũng mệt rồi, nên nghỉ sớm đi.” Đặng Hàm đứng dậy chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi. “Vâng ạ.” Sau khi thấy hai người về phòng, Đặng Uân cũng về phòng mình và mở máy tính tiếp tục học. Đặng Uân vừa nghe bài giảng, vừa ghi ghi chú chú lên sách giáo khoa của Đặng Giai Giai. Mặc dù sách giáo khoa chắc hẳn đã được cải cách nhưng những vấn đề cốt lõi vẫn sẽ giữ lại. Phương Tử Tuyền về phòng, vừa chuẩn bị đọc sách để đi nghỉ ngơi: “Đúng rồi, dì giúp việc có bổ sẵn một quả dưa hấu quên mất không đưa cho Tiểu Uân ăn.” “Để ngày mai ăn thì ăn sẽ không tốt.” Phương Tử Tuyền đi không bao lâu thì quay lại phòng, Đặng Hàm tưởng là Đặng Uân đã nghỉ ngơi rồi. “Đang học, rất nghiêm túc.” “Còn dùng sách của Giai Giai, tôi thấy trên sách toàn là chữ của Tiểu Uân.” “Ông nói xem, ngày trước Giai Giai đi học kiểu gì? Cho dù là bận tập đàn, bận tham gia đi đấu nhưng mà trên sách sao lại không có tí chữ viết nào.” Phương Tử Tuyền lắc đầu: “Cũng may là đỗ học viện Julia, nếu không tôi thật sự thấy lo...” “Học sinh Nhất Cao làm sao mà lại không thể thi vào học viện âm nhạc được.” Đặng Hàm cảm thấy, có phải là bà cụ nhà mình có quá nhiều sự không hài lòng với Giai Giai rồi hay không. “Nó học lớp thường của Nhất Cao, xếp hạng đều dưới hai mươi lăm.” “Sao ông không nghĩ đến đấy là còn mời cả gia sư.” Phương Tử Tuyền không khách khí nói.
“Nếu không mời gia sư, ông nghĩ thành tích của nó có thể đến đâu.” Phương Tử Tuyền nhớ đến Đặng Giai Giai lại lắc đầu, thật sự là một đống tiền. “Bà nói xem nếu mời gia sư cho Tiểu Uân thì sao.” Đặng Hàm nhắc lại chuyện này lần nữa. Phương Tử Tuyền từ chối thẳng thừng: “Ông đừng nghĩ đến nữa.” “Tôi cảm thấy làm như vậy là đủ rồi, không cần làm nhiều hơn nữa.” “Ông tha cho tôi đi.” Phương Tử Tuyền tức giận: “Chúng ta cũng già đến tuổi này rồi, phải nghĩ cho mình nhiều hơn.” Được rồi, Đặng Hàm bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi, đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt xong rồi, giữa tháng mười sẽ đi, sẽ trở về trước khi Tiểu Uân thi giữa kỳ.” Phương Tử Tuyền nói ngày đi và ngày về. Đặng Hàm ừ một tiếng: “Thời gian như vậy là tốt.” Đặng Uân lấy miếng dưa hấu ở bên cạnh ăn, ở đây có thể nói thật sự là không tồi, có không ít hoa quả để ăn. Mặc dù Phương Tử Tuyền thường nói trong nhà thêm cô thật sự có thêm nhiều chuyện rắc rối nhưng bà nội vẫn sẽ để ý, ghi nhớ những món ăn cô thích. Mỗi lần nhìn thấy đều mua về, sau khi bị phát hiện thì bà nội sẽ luôn nói bằng vẻ không tự nhiên, là đồ giảm giá nên mới mua. “Về sau phải đối xử tốt với bọn họ.” Mặc dù đối với ông nội, ông đã nhìn ra giá trị trên người cô nên mới đối xử tốt với cô, nhưng ít nhất họ giúp cô vào lúc này đã rất tốt rồi. Đến mười một rưỡi khuya, Đặng Uân tập vài động tác đơn giản rồi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngày mai là một ngày mới, hy vọng kỳ huấn luyện quân sự sẽ không quá vất vả, nếu không thì không biết làm sao. Rất nhiều người cũng hy vọng một tuần huấn luyện quân sự sẽ không quá khổ sở, dù sao họ cũng là học sinh trung học, trước đây huấn luyện ở Nhất Cao cũng như trải đời. Thật không ngờ phương pháp huấn luyện lần này khiến bọn họ hoàn toàn chết lặng.
Thật sự là một kỳ huấn luyện rất nghiêm túc, dứt khoát dựa theo thành tích thi cấp hai để phân đội, sau đó yêu cầu rất nghiêm khắc. Lúc trước, Đặng Uân còn nghĩ sau khi về nhà sẽ ôn bài trước. Rất nhiều bạn học đều đã bắt đầu ôn bài, con chim ngốc như cô lại càng phải cố gắng hơn nữa mới đúng.
Nhưng không ngờ kế hoạch lần này không theo kịp thay đổi, lúc về đến nhà thì mệt muốn chết, ăn cơm xong vừa mở bài giảng lên được một lúc thì nằm sấp trên bàn ngủ lịm. Lúc sau mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện màn hình máy tính đen xì không hoạt động. “Phù, không thể ôn tập.” “Trạng thái thế này mà cứ khăng khăng ôn tập thì cũng không tốt.” Ôn tập như vậy kết quả không tốt lại khiến người rất mệt mỏi. Đặng Uân thay đổi sang một biến pháp khác. Đó chính là sau khi trở về thì ăn cơm rồi đi ngủ, ngủ đến ba giờ hơn thì dậy ôn tập đến sáu rưỡi, nghỉ ngơi một lúc rồi đi học. Vì biết rằng thời gian rất gấp nên cô rất cố gắng. Đặng Uân nhận ra cách này hiệu quả cũng khá tốt, đáng tiếc cách này chỉ có thể dùng trong thời gian ngắn, nếu lâu dài thì Đặng Uân lo lắng mình sẽ không ổn. Cố Nhạc Di thì hoàn toàn bỏ bê học hành, cũng không muốn hỏi Đặng Uân có tiếp tục học không, nếu nhỏ này vẫn còn học cũng không có gì lạ, bởi vì nhỏ ấy không phải người, là một sự tồn tại sống không phải người. Những ngày huấn luyện có vất vả hơn nữa cũng sẽ có ngày kết thúc. Trong sự trông mong của mọi người, cuối cùng tất cả cũng được đón chào ngày kết thúc huấn luyện. Nghe được thời điểm kết thúc đó, Đặng Uân ngồi bệt xuống. Thật sự quá vất vả, nếu không phải kiên trì rèn luyện một năm thì Đặng Uân cũng không biết mình có thể tiếp tục được không, có thể sẽ giống như những người đã ngã xuống. Cố Nhạc Di cũng thở hổn hển tìm Đặng Uân: “Đi, chúng ta về lớp.” “Gấp cái gì.” Giờ phút này, Đặng Uân chỉ muốn nghỉ ngơi. Thật sự quá mệt mỏi, quay lại sớm để làm gì.” “Quay về xem xem thành tích.” Cố Nhạc Di thở hổn hển nói. A a a, không thể nào! Đặng Uân cảm thấy giáo viên trường Nhất Cao không bình thường, lãnh đạo có phải người bình thường không vậy. Sao mà gấp như vậy, không biết bọn họ rất vất vả sao? Vừa mới trải qua một đợt huấn luyện vô cùng cực khổ thì đến cái này: “Ôi.” “Đi thôi.” Đặng Uân cảm thấy không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng nhìn thấy mọi người xung quanh đều vội vàng hô lên đi, làm sao được, chỉ có thể đuổi theo. Ngay khi Đặng Uân về phòng học thì xung quanh đã có không ít bạn học. Theo lý thuyết thì đếm ngược xếp lớp có lẽ sẽ không có thay đổi quá lớn, lớp học sẽ không có thay đổi học sinh. “Vãi luôn, Đặng Uân là ai mà lại có thể vào lớp năm thế?” “Còn cả Cố Nhạc Di là ai, cũng lại vào lớp năm!” “Không phải chứ?” “Lần này tổng cộng có mười lăm lớp, lớp chúng ta lại có người vào lớp năm.” “Cái này cũng khó tin quá đi.” “Đúng vậy, lớp chúng ta không phải đều là các bạn học đội sổ sao?” “Có lẽ lúc thi tốt nghiệp làm bài thi không tốt.” Có người phân tích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]