Đặng Uân sao mà ngờ được là phân tích của mình lại khiến cho Cố Nhạc Di suy nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ trong đầu Đặng Uân đều là cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa. Chỉ có cố gắng mới không phản bội chính mình.
Đặng Hàm vẫn luôn cảm thấy Đặng Uân thật sự không giống một đứa trẻ mười mấy tuổi. Đứa cháu này quá tự giác.
Phải biết là hồi đi học, Đặng Phàm cũng rất tự giác nhưng căn bản vẫn không thể so với Đặng Uân.
Không phải Đặng Hàm tự cao, nhưng mà nếu như lúc đầu Đặng Phàm cũng có thể tự giác như thế thì thi vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không phải là vấn đề.
Đặng Hàm suy nghĩ một lúc quyết định hỏi Đặng Uân định thi trường đại học nào.
Đặng Uân không cần suy nghĩ mà trả lời dứt khoát: “Đại học C ạ.”
“Còn về ngành học thì cháu vẫn chưa nghĩ kỹ.” Đặng Uân mấy hôm nay cũng đang phân vân. Cô vẫn chưa nghĩ xong mình nên học khối tự nhiên hay là khối xã hội, càng chưa nghĩ đến chuyện học chuyên ngành nào.
Đại học C? Đặng Hàm bất giác nhíu mày, không phải là đại học C không tốt lắm sao, mà là: “Cháu không nghĩ đến thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?”
Trời ơi, Đặng Uân bị Đặng Hàm dọa chết mất, đây là đang coi cô là thiên tài à? Nghĩ đến nhà mình ngoài tài nữ dương cầm ra lại còn muốn cô sẽ thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?
“Không phải cháu cứ thi là có thể đỗ đâu ạ.” Đi học ở phía bắc, mặc dù khá tốt nhưng Đặng Uân biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-cham-nhan-sinh-long-lay/464882/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.