Trong lòng thì nghĩ thế thôi chứ cô cũng mặc kệ, dù sao nữ phụ này cũng mang bộ mặtnhư hát tuồng thế kia ra đường cũng bao nhiêu năm rồi, cô đi một chútchắc cũng không tới nỗi chết đâu nhỉ, dù sao cô cũng không muốn bị nghingờ, ít nhất là không bị tên Phong thiếu gia kia nghi ngờ.
Ai ngờ vừa đẩy cửa phòng ra, điều đầu tiên đập vào mắt cô lại chính là cái bộmặt như cá chết của Phong Dật Hàn. Có phải không thế, không lẽ tên nàykhông có chuyện gì làm ngoài chuyện suốt ngày đi canh me người khác nhưvậy hả? Cô thề với lòng luôn là khi hắn nhìn thấy cái bộ mặt như quỷ dạxoa của cô, trong mắt hắn ngoài tia chán ghét ra còn có một số tia sángphức tạp và... sát khí!
Đúng, là sát khí, hắn không thèm che giấu tia chết chóc kia trong mắt, cô không hiểu mình đã chọc gì tôn đại thần này để hắn sinh ra sát khí như thế, nhưng cô dám khẳng định một điều,bây giờ mà đi chung với hắn thì người thê thảm nhất chính là cô, conngười này không nên dây vào.
Cố gắng nở một nụ cười mà cô cho làmê hoặc nhất, cô cố nén cảm giác nổi da gà khắp người dùng giọng nóingọt chết người không đền mạng thỏa hiệp với bạn nam mặt lạnh:
"Bây giờ tôi muốn ra ngoài hít thở một chút... nhưng mà... nhưng mà..." bạnnữ nào đó còn đưa cái vẻ mặt thẹn thùng đáng khinh ra, ọe, cô còn phảitự ói trong lòng, không ngờ bản thân có thể diễn sâu như thế. Nhắm mắtnhắm mũi phun ra một câu quyết định:
"Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/30800/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.