Chương trước
Chương sau
Sáng sớm canh năm vừa qua.

Trong Bạch Phủ, một thân ảnh nam tính dọc theo hành lang trạm chỗ vội vàng mà đi, không chút do dự tiến vào Đệ Nhất Lâu vẫn đang im ắng, thẳng đến phòng ngủ của Bạch Thế Phi mà đi, khi hắn đến trước cửa phòng ngủ thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát khe khẽ: “Ai? !”

Người nọ quay đầu, một khuôn mặt mang một chút tiều tụy lộ ra, dưới cằm đều là lởm chởm râu xanh, tựa hồ một đêm không ngủ.

Bạch Kính vội vàng hành lễ, “Tiểu nhân bái kiến trung vệ lang đại nhân.”

Trang Phong Tuyền á một tiếng, đẩy cửa đi vào “Thế Phi.”

Người trên giường giựt mình tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ nhưng trông thấy hắn lại thả lỏng.

“Ta quyết định từ quan.” Trang Phong Tuyền nói.

Trở mình một cái, vẫn còn ngái ngủ, cái miệng nỉ non, “Từ quan ah…”

Trang Phong Tuyền cầm lấy cổ áo, nhấc cả người hắn lên “Ta dự định nam hạ (đi về miền nam) một chuyến.”

Cả người Bạch Thế Phi mềm nhũn, cái đầu cụp xuống, trong vô thức cái miệng lặp lại, “Tốt… một chuyến…”

“Thế Phi!”

Ngáp một cái, miễn cưỡng căng mí mắt ra một chút, khốn đốn y nguyên cộng thêm ấm ức “Trang đại huynh đài… Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì hoặc là muốn ta làm cái gì, ta đều nhận lời ngươi… Ngươi có thể giơ cao đánh khẽ được hay không thả ra cho ta trở về giường đi hả?”

Trang Phong Tuyền vừa bực mình vừa buồn cười, buộc lòng phải buông tay.

Mơ mơ màng màng nằm trên giường một hồi lâu, nắng sớm càng ngày càng sáng, buồn ngủ cũng dần dần biến mất, lúc Bạch Thế Phi mở mắt ra đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt xẹt qua trong phòng, bóng dáng của Trang Phong Tuyền ở đâu chứ?

“Bạch Kính.” Hắn lớn tiếng kêu lên.

Ngoài cửa Bạch Kính lên tiếng, bưng chậu nước tiến vào, “Công tử, Trang Trung vệ nói hắn đi trước, buổi sáng còn phải vào cung trực.”

Bạch Thế Phi bật cười, “Làm khó hắn rồi.”



“Cái gì?”

“Không có gì, rõ khổ.” Miễn cưỡng mà che lại miệng đang ngáp, kéo chăn xuống giường.

Sáng sớm mà bị người đánh thức, mệt mỏi vì ngủ chưa đủ khiến cho tâm tình của Bạch Thế Phi rất khó chịu, rất không thoải mái, càng ngày càng khó chịu, cuối cùng khó chịu đến mức bỗng nhiên hắn có nhã hứng, rửa mặt xong nhìn Bạch Kính cười hắc hắc nói, “Ta đi Sơ Nguyệt đình một chuyến.”

Tảng sáng bên trong Bạch phủ, tiếng chim hót rõ ràng, hương hoa không biết nơi nào truyền đến, cảnh sáng sớm xanh tươi làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Mặt trời vừa lên, Thượng Trụy một mình một người tản bộ bên trong Lâm Uyển, xa xa trông thấy một gốc cây ngọc quế già nở hoa, nàng dạo đến trước, bẻ mấy cành, nhìn xem sắc trời, tính toán Yến Nghênh Mi cũng đã bắt đầu thức dậy…, liền hướng Sơ Nguyệt Đình mà trở về.

Lúc đi đến cổng vòm bên ngoài, bất ngờ đụng mặt cái người từ trong đình viện đi ra cùng một lúc.

Nàng cuống quít thỉnh lễ, “Cô gia sớm.”

Chẳng biết tại sao nụ cười trên mặt Bạch Thế Phi đặc biệt vui sướng, dường như có chuyện gì lại khiến cho tâm tình của hắn trở nên đặc biệt vui sướng như vậy, hắn đứng ở trước mặt nàng mà nói: “Chủ tử nhà ngươi thức dậy thực muộn, bất quá ta vừa mới giúp ngươi đánh thức nàng.”

Thượng Trụy không tự giác nhíu mày, sắc trời cùng lắm vừa mới hừng sáng mà thôi, sao lại gọi là trễ chứ? Nàng thấp giọng đáp, “Kỳ thật tiểu thư trước sau như một đều dậy sớm, chỉ là đêm qua đọc sách muộn, cho nên sáng nay mới dậy muộn chút ít.”

Cái gì chủ tử nhà nàng, chẳng lẽ chủ tử nhà nàng không phải là phu nhân của hắn sao? Người này cũng không biết làm phu quân như thế nào đây, đêm tân hôn lại ở riêng hai nơi, đêm qua khó lắm canh ba qua đi người ta mới ngủ được, hắn sáng sớm lại đến quấy rầy.

Tính tình người này cũng không tránh khỏi quá mức khó lường.

Bạch Thế Phi giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ quạt lông vào lòng bàn tay, “Ta vừa rồi đã quên dặn dò: nhắn với Vãn Tình, lại để cho tiểu thư nhà ngươi về nhà thăm bố mẹ sau đó đừng có xuất phủ nữa, qua ít ngày ta có bằng hữu đến, muốn giới thiệu cho nàng làm quen.”

Thượng Trụy bất giác mà bĩu môi

Nhìn thấy nàng chưa kịp che dấu cặp mắt đen không cho là đúng, Bạch Thế Phi cơ hồ nhịn không được muốn cười lớn ra tiếng, “Không phải cái gì ‘trư bằng cẩu hữu’(bạn heo bạn chó)1 nha.” Hắn nói, giọng điệu tràn đầy ý đùa cợt, mãn nguyện trông thấy hai gò má nàng bị ửng hồng vì bị trêu chọc

Thú vị, suy nghĩ một lát, hắn còn bổ sung, “Vị bằng hữu kia của ta họ Trang.”

Vừa dứt lời cũng không hề ngoài ý muốn trông thấy nàng đột nhiên trợn to mắt, trong đôi mắt xẹt qua một chút hoài nghi cùng sợ hãi, khóe môi phấn nộn bởi vì khẩn trương mà hơi khô đi, ánh mắt có một chút dao động, cái não nho nhỏ ở bên trong giống như bị điện giật, dường như không rõ lời hắn nói có ý gì, lại sợ hãi ý của hắn giống như suy nghĩ của nàng, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu tâm ý của hắn là muốn cái gì, chỉ có thể ngậm miệng, không cách nào mở miệng ứng đối.



Hắn còn lợi dụng thời cơ mà thêm một câu, “Hắn rất lợi hại nha.” Giống như nói gì đó nhưng kỳ thật cái gì cũng chưa nói, mười phần mà chỉ vì hứng thú muốn chọc nàng.

Thượng Trụy nhịn không được, phúc lễ (cúi người hành lễ) nói, “Cô gia thứ lỗi, Thượng Trụy còn có việc trong người, thỉnh cô gia cho tiểu nhân cáo lui.” Nàng chỉ mười sáu tuổi nhưng cũng không ngu ngốc, đã hiểu được Bạch Thế Phi cũng chỉ trêu chọc người, chẵng qua chỉ là những cử chỉ của hắn khiến cho nàng không thể hiểu nổi2, càng không rõ hắn tại sao hắn lại có hứng thú trêu chọc một nha đầu.

“À?” Nét mặt Bạch Thế Phi rõ ràng thất vọng, tựa hồ như là thật đáng tiếc vì nàng đối với đề tài này không có hứng thú, “Đã như vầy, quên đi, ta vốn muốn nói hắn chính là Trung vệ lang đấy — bất quá được rồi, ừ, ngươi vội phải đi.” Lúc ly khai còn thuận tay rút đi hoa cành trước ngực nàng, “Xấu quá, ta giúp ngươi ném đi.”

Đưa lưng về phía nàng, đi xa được một lúc hắn cố nén buồn cười một hồi lâu bây giờ mới bộc phát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗ tỳ lập tức trắng bệch thật sự lại khiến cho hắn thoả mãn hết sức, tâm tình rốt cục cũng sảng khoái vô cùng.

Thượng Trụy xuyên qua cổng vòm, tiến vào Sơ Nguyệt đình thì chứng kiến toàn bộ tỳ nữ đang đứng ngây người trước cửa phòng.

Nàng kinh hãi, “Các ngươi như thế nào đều đứng ở nơi này?”

Vãn Tình được Thiệu Ấn phái tới phụng dưỡng Yến Nghênh Mi, vẫn còn sợ hãi mà run giọng đáp:

“Mới…Vừa mới rồi mọi người còn đang tỉnh lại, không biết chuyện gì xảy ra đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến một tiếng bang bang nổ mạnh, chúng tôi sợ tới mức toàn bộ chạy vội ra xem nhưng công tử gia, chẳng biết tại sao lại phát giận dữ dội, cánh cửa bị đá đến nỗi kêu loảng xoảng, phu nhân ở trong phòng bị dọa đến kinh hồn, kết quả công tử gia cười hắc hắc, nói kỳ thật không có việc gì, sau đó, sau đó… hắn đã đi…”

Thượng Trụy kinh ngạc, sau đó liền tức giận đến nói không ra lời.

Mà trên con đường nhỏ bên ngoài sân Bạch Thế Phi đi về phía thư phòng, nét tươi cười trên mặt cơ hồ nhịn không được mà kéo dài đến mang tai, nếu Trang huynh đài đã không cho hắn tốt ngủ, hắn dứt khoát cũng không để cho người khác ngủ ngon, hắc hắc, chính là người cha đã mất của hắn đã dạy, làm người cái gì cũng có thể ăn, chỉ là không thể chịu thiệt.

Chẳng qua là không nghĩ tới cư nhiên có một tiểu nha đầu thức dậy sớm như vậy, trở thành cá lọt lưới, vậy thì đổi lại hù dọa nàng là được rồi, ha ha ha, bộ dạng bị hù của nàng ngẩn ngơ thật là làm cho hắn khá là vui vẻ, còn có cái này mấy cành ngọc quế thơm tho này, nở hoa cũng không tồi, vô cùng thích hợp cắm ở trong bình mai cao cỡ nửa người trong thư phòng hắn.

Chú thích:

1. ‘Trư bằng cẩu hữu’: bạn heo bạn chó à bạn lười, bạn xấu.

Bạch Thế Phi ở đây nói câu này ý là đang chê Yến Nghênh Mi quen với bạn xấu bạn lười nên mới hư thân mà không chịu dậy sớm.

2. Nguyên văn: “sờ không được đầu” à trích từ câu **“Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.