Thời gian trôi qua nhanh hơn tôi tưởng, mới đó mà ngày nhập học như gần kề. Lúc này là lúc tôi bận rộn hơn bao giờ hết. Tôi phải lo rút học bạ, làm thủ tục, mua tập vở và mua đồng phục nữa. Những thứ đó là một khoảng lớn nên ba tôi làm thêm cả ca đêm. Tôi thấy tội ba lắm, nhưng cũng chẳng làm gì được.Trước ngày khai giảng một tuần, tôi có hẹn Long, Lãm và ĐuĐu đi uống trà sữa. Nhưng đúng như dự đoán của tôi, không có Lãm, còn ĐuĐu thì tôi phải năn nỉ lắm mới chịu nghỉ làm một bữa. Long qua nhà chở tôi, và mẹ tôi bắt tôi trang điểm, nhưng tôi nhất quyết không, mẹ tôi phán trong bực tức: Chiều về lau nhà, rửa chén cho tôi đó! Thật không thể hiểu nổi.Quán trà mà chúng tôi chọn không lớn lắm, nhưng rất thoáng mát và bài trí dễ thương vô cùng. Người ta sắp xếp những cái bàn gỗ như bên Nhật khắp quán, và mỗi bàn có bốn tấm đệm màu hồng sữa. Tôi và Lolo tới trước, và cậu ấy chọn bàn trên lầu. Một lúc sau thi ĐuĐu cũng có mặt. Tôi gọi hồng trà không chân trâu, Long gọi trà đào và ĐuĐu thì uống socola.- Lâu rồi tớ mới gặp ĐuĐu đấy… – Tôi chống tay và nói.- Tớ bận làm, hôm nay phải xin lắm người ta mới cho nghỉ đó! – ĐuĐu nhăn nhó.- Nếu hôm nay mày không đến thì tao và Xuxu sẽ hẹn hò rồi, phải ko Xuxu?Long ngồi nép vào và dựa đầu lên vai tôi. Tôi hoảng hồn đẩy cậu ấy ra. Cậu ta tưởng đây là đâu chứ.- Mày có thôi đi không, ai cũng nhìn kìa! – ĐuĐu nói.Sau đó chúng tôi vừa uống trà vừa nói đủ thứ. Lolo kể chuyện cậu ấy đã tập làm món bánh kem như thế nào, mặc dù có thấy về dạy hẳn hoi nhưng cái lò nướng vẫn nổ. ĐuĐu thì kể về việc làm, về việc bị ông chủ la, nhưng không nói gì tới chuyện thi cử. Còn tôi, chỉ ngồi quan sát và cười theo, vì tôi muốn nhìn ĐuĐu thật kĩ, trông cậu ấy cao to hơn hẳn.- Mới đó mà ba năm rồi, nhanh thật…Tôi đột nhiên mở miệng và cả hai quay lại nhìn.- Tớ vẫn còn nhớ ngày đầu gặp Lolo, cậu ấy cho tớ một thanh socola và kiêu ngạo chưa từng thấy.- Phải rồi, lúc đó Xuxu nhìn khờ khờ nên tớ mới lại làm quen. – Long nói và mìm cười.- Rồi đến Lãm, hồi xưa cậu ấy lạnh lùng lắm, nhưng bây giờ tớ lại nhớ cái lạnh đó, tớ không biết chừng nào mới gặp được cậu ấy nữa.- Cậu nói cứ như nó chết rồi không bằng. Còn ĐuĐu thì sao? – Long vội chuyển đối tượng.- ĐuĐu hả? – Tôi nhìn cậu ấy rồi nói – Ưm… Ngày xưa tớ hay bị ăn hiếp lắm, cậu ấy là trùm trường và rất hay đánh lộn…- Thôi đi Xuxu!Bất chợt ĐuĐu chen ngang. Cậu ấy khuấy ly trà và uống hết một hơi rồi nói:- Tớ về trước đây!- Sao vậy? Tớ đang kể mà…Tôi thắc mắc và ĐuĐu, với vẻ mặt vô cùng kì lạ, giải thích trong sự phẫn nộ:- Xuxu à, cậu nghe đây! Tớ không muốn nhắc lại chuyện ngày xưa đâu, ngày xưa là xưa rồi. Cậu phải quên nó đi nếu muốn sống yên ổn. Tớ không muốn nhớ đến nó nữa.- Gì chứ,đó là thời thơ ấu của chúng ta mà, việc gì phải quên! – Tôi cãi lại.- Này nhé, nếu sau này tớ hay cậu được làm ông lớn hay bà lớn gì đó, và người ta truyền tay nhau tin: Ông Đường ngày xưa hay đi đánh lộn trong trường học, hay bà Xuân ngày bé thường bị ăn hiếp, khờ khạo và ngốc nghếch. Hoặc mai mốt cậu vào trường, bạn bè biết chuyện Xu khờ ngày học cấp 3 được 2 hotboy giàu có thích và 1 thằng nghèo nàn suốt ngày bám theo, cậu nghĩ sẽ thế nào. Quên nó đi, quên hết. Những ngày của tớ và cậu đã lâu lắm rồi, từ ngày bé rồi, cậu đừng nhắc lại nữa. Tớ không muốn cậu nhắc lại đâu!!!ĐuĐu đứng phắt dậy và chạy xuống lầu.……..Từng ngày trôi qua rồi mình lại gặp nhauNhớ tháng ngày mình luôn bên nhauVì hai ta luôn ước mơ chung được thăng hoaAnh và em cùng nhau dìu nhau vượt qua những ngày để được hạnh phúcVì tương lai ngày mai nên sự nghiệp phải luôn cố gắngVà rồi anh hứa rằng là chúng ta vì cuộc sống phải bền rồi có nhauVà rồi giờ đây, vì tại sao anh hỡiVì để tương lai em không được sáng tươiNgày vui đã mất rồi giờ nay tôi hiểu rằngNgày vui mãi luôn bên cạnh những ai biết cho quaNhưng mà trong lòng em luôn inNhững ngày vui cùng anh đã trôi quaDù cho thế gian luôn lặng hình lặng thinhMặc cho thế gian này có thay đổi đến nhiềuEm vẫn luôn in hìnhYou’re my baby forever……Bạn biết không? Trong cái giây phút ấy, tôi đã không còn nhận ra cái gì diễn ra xung quanh mình nữa. Mà mãi sau này tôi mới hiểu ra rằng, từ lúc nào đó, ĐuĐu của tôi, đã không còn như xưa nữa…