- Con Xu khờ đâu??? Dậy mau…!!!Tiếng mẹ tôi vang vọng khắp nhà,đúng là tiếng của bà ấy.Từ trong cơn mơ, tôi chợt tỉnh. Đống chăn lùng mùng chèn ngay mặt làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi tận dụng hết sức mình,vựt dậy và ngáp một cái uể oải.Đã hơn một tháng rồi, kể từ ngày tôi kết thúc kì thi đại học. Trong những ngày sau đó, Long vẫn thường xuyên liên lạc với tôi. Đu Đu bận đi làm, và số lần chúng tôi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Riêng với Lãm, tôi không biết, Long bảo rằng cậu ấy không hề đi làm cha xứ ở nước ngoài, nhưng đến khi tôi đòi gặp, Long lảng sang chuyện khác. Tôi có thử gọi điện thoại, nhưng có vẻ như, cái sim đó không còn được sử dụng nữa.Trở lại căn nhà bé nhỏ của tôi. Tôi vội vã nhìn đồng hồ rồi lao vào phòng tắm. Kem đánh rằng gần hết, tôi sẽ bảo mẹ mua sau. Nhìn vào gương, tôi thấy mình lớn lên hẳn. Tóc tôi dài ra hồi nào tôi không hay, nhưng tôi không thích thế, tôi muốn cứ như xưa, trẻ mãi, mà ai lại không muốn thế chứ, đúng là tôi ngốc!Tôi thay đồ, rồi bay xuống nhà dưới. Ngay bậc thang cuối cùng, mãi lo nhìn đâu, cuối cùng lại nhìn ngay sàn nhà.RẦM…!!!Tôi vấp té, mặt đập xuống đất rõ đau. Ba tôi hoảng hồn chạy lại,đỡ tôi dậy rồi làu nhàu:- Cái con này, đúng là ngốc mà…Tôi cười cười cho qua chuyện, rồi ra phòng khách. Mẹ tôi ngồi đó, đang lặt rau.Tôi hỏi:- Mẹ gọi con có chuyện gì vậy?- À! Có giấy báo gì đó, đọc đi!Tim tôi đập nhanh lên hẳn. Tôi run rẩy nhặt phong thư trắng đặt trên cái tivi. Tôi mở ra, những ngón tay lẩy bẩy lên vì hồi hộp.Thật ra có lẽ như các bạn khác đều biết kết quả rồi, bới vì họ biết tra internet. Còn tôi, một đứa hậu đậu, việc đó trở nên ngang tầm với xây núi Thái Sơn. Tôi dán mắt vào tờ giấy.Tôi lướt qua từng dòng, hai bên óc cứ ong ong tiếng gì đó, mồ hôi tuôn ra trên trán. Và trong cái giấy phút ấy, tôi như muốn vỡ òa. Nước mắt cứ thế mà tràn ra, mặt tôi nóng bừng và tôi hét lên một tiếng mà âm vực cao hơn hẳn tiếng la lúc nãy của mẹ:- CON…ĐẬU RỒI!!!……………… AAAAAAAAAAAAA!!!Tôi nhảy cỡn lên làm mẹ tôi rớt cả con dao. Bà ấy bịt tai lại rồi vừa nói vừa cười :-Thôi đi ngay không? Con gái con nứa…!!!Tôi chả còn nghe thấy gì nữa. Tôi sung sướng chạy ra chạy vào, giơ cao tấm giấy thông báo. Tôi ôm cổ mẹ tôi,tôi lao vào vòng tay của ba. Tôi xém té thêm mấy lần vì tội nhảy lò cò quanh nhà, nhưng không sao, bây giờ có té thì tôi cũng đã đậu rồi, tôi sẽ được học tiếp và không chừng còn được học chung với Long nữa.- Ơ…Long?Tôi sựt nhớ,và thế là tôi chạy lên phòng, bấm số của cậu ấy và chờ đợi.- Alo? – Tiếng của Long.- Alo, tớ, Xu đây!- Xuxu hả, hôm nay gọi tớ sớm vậy, định rủ tớ đi chơi hả?Đúng là Lolo, cậu ta vẫn trẻ con như hồi nào.- Khô…không? Không phải, tớ có chuyện muốn nói….- Xuxu nói đi, Lolo này đang nghe nè!Tôi nghe thấy giọng cười hí hửng của Long bên kia, có lẽ cậu ta đang nghĩ về chuyện gì đó (không bít có mờ ám không đây)- À, chuyện là…tớ…TỚ THÌ ĐẬU RỒI! – Tôi hét to lên- Vậy à? Cậu đừng la lên nữa, điếc tai quá!- Xin lỗi Lolo ha! – Tôi cười- Không sao, Xuxu làm vậy luyện thanh cũng tốt mà! Hehe! Mà cậu có giấy báo chưa?- Mới về sáng nay nè! Không biết bọn mình có được học chung hông nữa?- Ôi! Hôm nay Xuxu lo cho tớ nữa à! Hạnh phúc quá đi!- Vậy rốt cuộc cậu có đậu không vậy?- Yên tâm đi, nếu tớ không đủ điểm thì ông già cũng lo cho vào,chỉ cần cậu ok là…- Cậu đang đùa à,trong khi tớ học bù đầu bù cổ thì cậu nói theo kiểu sặc mùi tiền thế hử? – Tôi chen vào.- Xu khờ đúng là… Nhưng thôi, cậu đừng lo, Lolo này dư sức qua cầu, thế nhé!Chúng tôi nói thêm vài câu nữa rồi tôi cúp máy. Và ngay sau đó vài giây, tôi chợt nhận ra mình đã vô cùng ngớ ngẩn khi tiếp tục bấm số của Lãm. Mà cái số ấy tôi cũng không tài nào xóa được, cứ mỗi lần định bấm nút Delete thì tôi lại nghĩ:“ Lỡ ngày mai cậu ấy gọi lại thì sao?”, vậy là cứ thế, nó vẫn nằm an toàn trong danh bạ. Người tiếp theo tôi muốn báo tin là ĐuĐu, nhưng tôi nghĩ bây giờ cậu ấy đang đi làm nên lại thôi.Tối hôm đó, mẹ tôi nấu rất nhiều món ngon. Nào là lẩu thái này, cơm chiên Dương Châu, tôm rán, có cả hoành thánh chiên nữa. Chắc là để đãi tôi đây mà. Dù vậy, khi tôi hỏi tới, ba tôi lại nói:- Con Xu khờ chưa gì mà tự tin gớm… Dám chừng mai mốt gửi giấy báo tới nói là thông báo nhầm thì đừng có lăn đùng ra khóc nha con.Cả nhà tôi ai cũng cười, riêng tôi thì đấm thùm thụp vào lưng ba. Và trong một lúc nào đó, tôi lại nhớ đến ông. Đáng lẽ ra lúc này, tôi phải nghe tiếng cười móm mém từ cái miệng “sún răng” của ông, nhưng mà, người chết thì đâu có sống lại được. Nghĩ thế,t ôi lại muốn ứa nước mắt. Bữa ăn kết thúc, tôi dọn chén dĩa và đem ra bồn rửa, nhưng mẹ tôi bảo hôm nay để mẹ làm, và nói thêm: “Lên thắp cho ông nén nhang đi!”. Có lẽ mẹ đã thấy tôi khóc lúc nãy rồi.Tôi đi lên phòng thờ, cái phòng ấy bao giờ cũng thoang thoảng mùi nhang khói. Và mỗi lần bước vào, khép cánh cửa lại, tôi có cảm giác như thế giới đều ngủ hết, chỉ có sự im ắng và trang nghiêm tồn tại trong đó. Tôi rút một cây nhang, bật hột quẹt và quỳ xuống cái đệm đỏ.- Ông ơi, con nhớ ông quá à! Con không có khiếu trong việc cúng bái,nên có gì ông đừng hiện về nhát con nha ông! Hôm nay con vừa nhận được giấy báo, con đậu rồi ông à, Đại học Sư phạm đó ông… Từ ngày ông đi tới giờ, con bận thi quá nên quên mất ông, ông có giận con không?…Tôi vừa khấn vừa lạy. Mà hễ cứ nói câu nào, ký ức về ông lại cứ ùa ra. Nó quanh quẩn trong đầu tôi như một thước phim chiếu chậm. Có cảnh ông cõng tôi hồi nhỏ, có cảnh ông gọi tôi là Xu khờ, có những cảnh ông giận dỗi, khó chiu và có những cảnh ông xoa đầu tôi, dịu dàng và ấm áp. Tất cả tái hiện rõ ràng hơn bao giờ hết, mắt tôi mờ hẳn đi, và nước từ trong đó chảy ra, lăn dài trên gò má. Tôi quỳ ở đó, thẩn thờ và nức lên từng tiếng. Ông ơi…!!!