*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Do là buổi sáng nên khi họ tới, người dân gần đó đã vây xem vòng trong vòng ngoài đông nghịt người. Người báo án là một bác gái, ra ngoài mua đồ ăn sáng, bây giờ đang đứng hoảng hốt ở một bên chờ cảnh sát tới. Mà người đứng vây xem không một ai, không một người nào tỏ ra thương xót hay sợ hãi.
Lúc xe cảnh sát tới, việc đầu tiên là kéo đường ngăn cách, sơ tán người dân đang vây xem. Cha mẹ của nạn nhân đang quỳ gối gào khóc, thấy cảnh sát tới liền bật dậy lao đến, quỳ sụp xuống dưới chân Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn. Người phụ nữ ôm lấy chân Đổng Mặc khóc nức nở cầu xin. Đổng Mặc cảm thấy trái tim mình như thủy tinh đang vỡ vụn, thậm chí, cô còn nghe thấy âm thanh dần dần vỡ ra kia.
“Tôi cầu xin các vị! Nhất định phải bắt được tên cầm thú đã giết chết con tôi! Con tôi vừa mới mười tám tuổi, nó chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học! Tên kia… Tên kia sao có thể nhẫn…nhẫn tâm như vậy!” Về sau, người phụ nữ dường như không thể đè nén được sự bi thương, càng nói càng nhỏ. Mãi đến khi cả người dựa vào chân Đổng Mặc, ngã nằm trên mặt đất, mọi người mới giật mình chạy lại. Đổng Mặc đầu tiên ngồi xổm xuống, giữ chặt hai cánh tay người phụ nữ: “Chị ơi! Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon/2787438/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.