Khi Kiều Nguyễn trở lại phòng học thì biểu tình đã khôi phục bình thường, cô đưa cái túi cho Lý Nguyệt Minh: “Đây là Thẩm Phụ nhờ tớ đưa cho cậu.”
Lý Nguyệt Minh buông bút, sửng sốt: “Thẩm Phụ? Cậu gặp cậu ấy à?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Cậu ấy vừa mới tới.”
Lý Nguyệt Minh nhìn đồ trong túi giấy, là áo khoác của cô. Chắc là chiều nay đột nhiên hạ nhiệt độ, mẹ sợ cô lạnh nên nhờ Lý Thận mang đến.
Nhất định là Lý Thận lười nên mới đưa cho Thẩm Phụ.
Kiều Nguyễn trở lại chỗ ngồi của mình, chuông vào lớp vang lên, thầy giáo ngữ văn ôm một đống bài tập đã chấm xong tiến vào, thầy đưa cho Kiều Nguyễn phát xuống.
Cô thậm chí có thể nghe được trong nháy mắt cô đứng lên, phía cuối lớp truyền đến mấy tiếng cố nén cười.
Tính tình của thầy giáo ngữ văn không tốt cho nên bọn họ không dám quá làm càn.
Kiều Nguyễn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dựa theo tên phát bài tập xuống.
Khi thấy hai chữ Giang Diễn, động tác của cô ngừng lại. Cuối cùng vẫn đi đến hàng phía sau rồi đặt lên trên bàn cậu ta.
Sau đó cậu ta làm trò ngay trước mặt cô, xé chỗ bị cô chạm vào.
Kiều Nguyễn có thể nhìn thấy sự chán ghét trong đáy mắt cậu ta, phảng phất như cô là một con quái vật ghê tởm, nơi cô chạm vào đều sẽ bị lây dính virus.
Thầy giáo tượng trưng phê bình cậu ta một câu, bảo Kiều Nguyễn không cần để ý đến cậu ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446081/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.