Ngày hôm sau cô dậy sớm, bởi vì bão nên không ra ngoài mà chỉ ở nhà làm bài tập.
Đêm qua gửi tin nhắn cho Lý Nguyệt Minh đã có tin nhắn trả lời, có lẽ cô ấy đã tỉnh ngủ.
Lý Nguyệt Minh: 【 Lúc nãy tớ còn đang nghĩ làm thế nào để liên lạc với cậu. 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Buổi chiều là bão qua, tối nay chúng ta đi trượt băng đi 】
Kiều Nguyễn trầm ngâm một lát, sau đó cầm di động còn chưa quá thuần thục đánh chữ.
Kiều Nguyễn: 【 Trượt băng? 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Thẩm Phụ được giải nhất cuộc thi mỹ thuật, đi chúc mừng cậu ấy. 】
Kiều Nguyễn: 【 Thẩm Phụ còn biết vẽ tranh à? 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Đương nhiên, từ nhỏ cậu ấy đã theo ông ngoại học quốc họa. 】
Kiều Nguyễn: 【 Thế à. 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Cậu không biết cũng bình thường, ngoại trừ mấy người lớn lên từ nhỏ với cậu ấy thì những người khác cũng không biết. 】
Hình như cậu ấy luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang mình lợi hại thế nào.
Lặng lẽ làm chuyện của mình, đối đãi với người khác lúc nào cũng dịu dàng.
Có lẽ chỉ có người kiếp trước cứu vớt thế giới mới có thể cùng cậu ấy ở bên nhau.
Cô đột nhiên có chút khổ sở, khổ sở kiếp trước tại sao mình không biết cố gắng cứu thêm vài cái thế giới.
Trước kia cô sẽ không như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ mà khóc.
Cho dù bị bạo lực học đường cô cũng không khóc, nhưng mà hiện tại, chỉ cần nghĩ đến Thẩm Phụ cuối cùng sẽ thuộc về một người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446076/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.