Thấy sắc mặt Thẩm Phụ dần dần trở nên không dễ nhìn, Kiều Nguyễn đột nhiên muốn trêu ghẹo anh một chút.
Cô học giọng điệu của mấy cô gái đứng đường, ngoắc ngoắc cánh tay anh: “Đi cùng em không anh giai, em giảm giá cho.”
“Được.”
Thẩm Phụ hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào.
Ngược lại còn chủ động nắm tay cô.
Người hoảng loạn lại thành Kiều Nguyễn.
Cô rút tay ra, ánh mắt né tránh nhìn về nơi khác: “Anh thuần thục thế.”
Thẩm Phụ cười cười: “Đại khái là không thầy dạy cũng hiểu.”
Lại còn đắc ý nữa, nghĩ là cô khen anh thật chắc.
Thẩm Phụ không để Kiều Nguyễn tiếp tục tiễn anh nữa, anh sợ lát nữa cô về nhà không an toàn: “Em về đi.”
Kiều Nguyễn nói: “Đường xuống núi không dễ đi, anh nhớ cẩn thận.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Anh dịu dàng đáp.
—–
Tối hôm đó, Kiều Nguyễn ngủ không ngon.
Trong nhà có chuột cứ chạy tới chạy lui trong phòng, cô hơi sợ nên mở đèn suốt cả một đêm.
Ở nông thôn phần lớn đều dậy sớm, năm sáu giờ đã ra ngoài ruộng làm việc.
Kiều Nguyễn bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức.
Giọng của bà nội rất lớn, lúc này đang khoe với hàng xóm: “Bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện số 1, hình như còn là cái gì mà cố vấn tiến sĩ, tôi cũng không hiểu, chắc là thầy giáo. Mua nhà ở Giang Bắc rồi, người cũng cao ráo, cao hơn Đại Mãn nhà cô nhiều.”
Lập tức có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446007/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.