Cho dù Kiều Nguyễn nói như vậy nhưng Thẩm Vọng vẫn nghe anh trai.
Cục bột 4 tuổi, trên mặt còn treo nước mắt, vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Phụ.
Không hiểu sao Kiều Nguyễn có chút không đành lòng.
Cảm thấy Thẩm Phụ quá nhẫn tâm với bé.
Dù sao…… Lớn lên đáng yêu như vậy.
“Ăn đi, anh trai em sẽ không mắng em đâu.”
Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt bé, cười nói.
Mã Vị Hi không vui, chặn ngang tiến vào: “Nó không phải em chị, chị không được sờ nó!”
Nói trắng ra rất bá đạo.
Dường như chỉ có tình cảm của trẻ con mới có thể biểu hiện không một chút che lấp.
Thích là thế này, ghen cũng là như vậy.
Người trưởng thành lúc nào cũng sợ tay sợ chân, sợ bị chán ghét, sợ bị vứt bỏ.
Như vậy rất bình thường, nhưng cũng lại không bình thường.
Chẳng qua là chỉ là xu hướng bệnh lý tất yếu của người trưởng thành mà thôi.
Thẩm Vọng cuối cùng vẫn ăn cái bánh gạo nếp đó.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Phụ thay bé nhận lấy, đưa cho bé: “Còn không nói cảm ơn?”
Bé ngoan ngoãn khom lưng: “Cảm ơn chị.”
Kiều Nguyễn cười nói: “Đừng khách sáo.”
Thật đáng yêu.
Bạn nhỏ tuổi này, chỉ cần không bướng bỉnh thì nhất cử nhất động đều rất đáng yêu.
Thẩm Phụ bảo bé tự đi chơi, nhìn Mã Vị Hi như môn thần canh giữ bên người Kiều Nguyễn.
Anh cười dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445993/chuong-47.html