Cô ma xui quỷ khiến hỏi: “Nếu em nói muốn ánh trăng, anh cũng có thể hái xuống cho em à?”
Anh cười gật đầu: “Có thể, chỉ cần em muốn.”
Kiều Nguyễn thấy sự nuông chiều trong mắt anh, dưới ánh trăng quá dễ thấy được.
Ánh trăng dịu dàng, anh cũng dịu dàng.
Kiều Nguyễn đột nhiên không muốn ánh trăng.
Ánh trăng nên ngoan ngoãn treo trên bầu trời.
Cô hoảng hốt nghĩ, thật ra trên mặt đất cũng có một ánh trăng.
Hơn nữa, còn dịu dàng hơn cái treo trên bầu trời.
Trước kia sao không phát hiện ra anh cười rộ lên lại đẹp đến thế nhỉ.
Kiều Nguyễn nói: “Bây giờ em còn chưa nghĩ xong, có thể chờ sau này nhắc lại không?”
Thẩm Phụ gật đầu: “Được, mặc kệ bao lâu, đều có thể.”
Kiều Nguyễn cười, lên tiếng: “Ông già Noel không phải đều có râu sao, sao anh không có?”
Thẩm Phụ thấy cô cười thì yên lòng hơn chút.
“Cũng không thể nào bắt ông ấy bận suốt như vậy được, hôm nay anh thay ca một ngày.”
Anh ngữ khí ôn hòa nói những lời này.
Kiều Nguyễn ngồi xuống, trở lại chuyện chính: “Sao anh lại ở đây?”
Trước không nói lúc này đã muộn thế nào, chỉ từ khách sạn đến bên này cũng đã mất 40 phút lái xe.
Nói anh ngẫu nhiên đi qua Kiều Nguyễn khẳng định không tin.
Thẩm Phụ cũng không tính toán giấu giếm.
Từ khi anh phát hiện Kiều Nguyễn đối với anh không còn ngăn cách và kháng cự như trước thì sẽ không giấu giếm cô bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445991/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.