Rõ ràng lúc chưa ở bên nhau, Thẩm Phụ đưa ra yêu cầu, nếu cô không muốn, nói cự tuyệt là cự tuyệt.
Không một chút do dự.
Nhưng sau khi chân chính xác nhận quan hệ, cô lại dễ dàng mềm lòng.
Càng nhiều còn là luyến tiếc.
Luyến tiếc thấy anh khổ sở khi bị từ chối.
Chẳng lẽ đây là yêu?
Nhưng mà trước kia cô yêu đương rõ ràng không phải như thế.
“Thẩm Phụ.”
Cô đột nhiên đến gần rồi gọi tên anh.
Thẩm Phụ nhẹ nhàng rũ mắt: “Hửm?”
“Mấy ngày nay anh nấu ăn cho em có phải anh cho em ăn bùa mê thuốc lú gì không?”
Thẩm Phụ sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng cười: “Ừ, bùa yêu, cả đời này em chỉ có thể yêu một mình anh.”
Anh cuối cùng vẫn đưa Kiều Nguyễn lên lầu.
Không có cách nào, Kiều Nguyễn phát hiện bây giờ mình không thể nào từ chối anh được.
Dự báo thời tiết ngày hôm qua tuyên bố báo động cam, buổi chiều sẽ có mưa to.
Thẩm Phụ dặn dò buổi tối cô nhớ mặc áo khoác, đừng để bị lạnh.
Trần Giáng một bên uống cà phê, một bên trốn sau bàn làm việc của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt, lén lút nhìn trộm.
Kiều Nguyễn sắp bắt đầu làm việc, Thẩm Phụ mới lưu luyến không rời mà đi.
Trần Giáng đến gần, ý vị thâm trường nhìn Kiều Nguyễn: “Sao anh cảm thấy……”
Kiều Nguyễn nhìn anh: “Cảm thấy cái gì?”
“Cảm thấy một màn vừa rồi giống như mẹ không yên tâm con gái đi học xa.”
Kiều Nguyễn nghe xong hình dung của anh thì mắt trợn trắng.
“Đừng làm phiền em, em còn có một đống lớn công việc phải làm.”
Trần Giáng cũng không phải người có mắt như vậy, mặc kệ Kiều Nguyễn đã bắt đầu xua đuổi, anh vẫn phịch một cái ngồi xuống.
Rất có tư thế muốn cùng cô chạm đầu gối tâm sự: “Bầu không khí của hai người hôm nay…không giống bình thường.”
Nghe được anh nói, Kiều Nguyễn hơi có chút phản ứng, cô ngẩng đầu khỏi đống công việc rườm rà.
“Không giống cái gì?”
Trần Giáng một tay chống cằm, nỗ lực cướp đoạt trong một biển tri thức: “Ánh mắt hai người giống như phụt ra một loại gắn bó keo sơn, nhão nhão dính dính, làm người khó chịu, được gọi là tình yêu.”
Nói đến hai chữ tình yêu, Trần Giáng phản ứng kích động đứng lên: “Hai người không phải là……?”
Không thể tưởng tượng được anh còn rất thông minh trong phương diện này.
Kiều Nguyễn cũng không tính giấu giếm, cô gật gật đầu: “Đúng là bọn em ở bên nhau.”
“Ở bên nhau?” Trần Giáng hóa đá.
Cái này có nghĩa là gì, có nghĩa là độc thân cùng anh lại mất đi một vị.
Anh thống khổ lăn trở về chỗ ngồi của mình.
Còn chưa có cách nào chấp nhận hiện thực.
Di động của Kiều Nguyễn rung lên vài cái.
Thẩm Phụ gửi tin nhắn cho cô.
Một tấm hình.
Cô click mở, hàng tươi sống của siêu thị dưới nhà.
Thẩm Phụ: 【 Em muốn ăn gì? 】
Kiều Nguyễn mím môi cười cười: 【 Gì cũng được ạ? 】
Thẩm Phụ: 【 Ừ, gì cũng được. 】
Kiều Nguyễn cũng không khách khí, nói hết một lượt các món mình muốn ăn.
Vốn cho rằng Thẩm Phụ sẽ nói nhiều như vậy cô ăn không hết.
Chẳng qua chỉ là mấy chữ bình thường mà không hiểu sao lại khiến tâm tình cô tốt lên.
Lâm Trản cầm mấy cốc cà phê tiến vào, là Starbucks cậu vừa mua gần đây.
Trần Giáng cầm ly latte cậu đưa qua, lông mày nhếch về phía Kiều Nguyễn: “Đầu óc sư tỷ của cậu hỏng rồi, từ nãy cứ nhìn di động cười ngây ngô.”
Lâm Trản cũng phát hiện, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng cười cười: “Có thể là có chuyện gì vui vẻ.”
Cậu lấy ra hộp điểm tâm ngọt mua riêng cho Kiều Nguyễn, vừa muốn mang qua thì Trần Giáng tiếp lời cậu gật đầu: “Có thể không vui sao, cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa rồi.”
Lâm Trản ngẩn người: “Cái gì cây vạn tuế ra hoa?”
Trần Giáng nói cho cậu: “Sư tỷ cậu, đang yêu.”
Lâm Trản có vài giây không có phản ứng lại đây, giọng nói khô khốc hỏi: “Với ai?”
“Bác sĩ tâm lý kia.”
Lâm Trản không nói chuyện.
Qua thật lâu mới gật đầu: “Thật ạ?”
Trần Giáng xua tay thở dài: “Trúng tà trúng tà.”
Lâm Trản cười nói: “Đây là chuyện tốt.”
Cậu mang cốc americano và hộp điểm tâm ngọt sang: “Sư tỷ, ăn chút đồ ăn rồi lại làm việc.”
Dường như sợ nội dung trong di động bị phát hiện, Kiều Nguyễn theo bản năng thả điện thoại lại trên bàn.
Rõ ràng cũng không có gì quá mức riêng tư.
Cô nói cảm ơn với Lâm Trản, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cho rằng bệnh của cậu còn chưa hết: “Cậu không thoải mái chỗ nào à?”
Lâm Trản lắc đầu: “Có thể là vừa mới ở bên ngoài gió lạnh thôi ak.”
Mấy ngày hôm trước cậu bị cảm, xin nghỉ ốm.
Hôm nay mới quay lại đi làm.
Kiều Nguyễn không yên tâm, mở ngăn kéo đưa nhiệt kế cho cậu, bảo cậu kiểm tra nhiệt độ.
Lâm Trản muốn nói bệnh của cậu hết rồi, sốt cũng đã hạ.
Nhưng cuối cùng vẫn yên lặng nuốt xuống, cầm nhiệt kế đi về phía sau.
Kiều Nguyễn vội vàng làm việc cũng không quên chuyện này.
Đến giờ gọi Lâm Trản lại: “Xem bao nhiêu độ.”
Lâm Trản lấy nhiệt kế từ nách ra, có chút ngượng ngùng: “Sư tỷ, tự em xem.”
Kiều Nguyễn khẽ hất hàm, nói cậu: “Cái này có gì mà thẹn thùng, đưa đây.”
Lòng bàn tay cô hướng lên trên hất hất.
Không có cách nào, ai bảo Lâm Trản quá hiểu chuyện, hiểu chuyện quá mức.
Bởi vì sợ chậm trễ tiến độ công việc mà bị cảm cũng không chịu nói.
Nếu không phải lần trước Kiều Nguyễn thấy cậu đi đường cũng xiêu vẹo thì chỉ sợ cậu sốt cao té xỉu mới chịu đi bệnh viện.
Kiều Nguyễn nhận nhiệt kế cậu đưa, 37.5.
“Sốt nhẹ.” Kiều Nguyễn nhíu mi: “Hôm nay cậu về trước nghỉ ngơi đi.”
Cậu vội nói: “Thật sự không cần, hôm nay không phải có thực nghiệm phải làm sao ạ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]