Sau khi bà nội biết di động của Thẩm Phụ bị trộm thì mắng rất lâu.
Mắng cũng rất tục.
Kiều Nguyễn nghe từ nhỏ đến lớn sớm đã thành thói quen, nhưng cô biết, Thẩm Phụ nhất định không quen.
Cho nên cô yên lặng bưng kín lỗ tai Thẩm Phụ, không cho anh nghe.
Thẩm Phụ như cảm thấy khó hiểu với hành động này của cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Kiều Nguyễn tiến đến bên tai anh, tay lộ ra một khe hở như sợi chỉ: “Em che cho anh, anh đừng học hư.”
Thẩm Phụ cười khẽ: “Sợ anh học được cách mắng chửi người khác à?”
Cũng không phải.
Cô cảm thấy, người như Thẩm Phụ, từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, nhất định sẽ không mắng chửi người.
Thậm chí cũng rất ít khi nghe được người ta mắng chửi, cho nên Kiều Nguyễn mới không muốn để anh nghe.
Cô không trả lời câu hỏi này của anh, mà nhẹ giọng nói: “Bà nội chính là như vậy, anh đừng để ý.”
Thẩm Phụ lắc đầu: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Kiều Nguyễn kinh ngạc: “Cái gì?”
Anh nói: “Cảm giác có người ra mặt thay anh.”
Cười cười: “Cũng không tệ lắm.”
Này sao gọi là ra mặt.
Kiều Nguyễn buông tay ra nắm lấy tay anh, có chút bất đắc dĩ gãi gãi ở lòng bàn tay anh.
Anh thuận thế nắm càng chặt hơn, không nhẹ không nặng xoa bóp.
Tay cô rất mềm, sờ lên thịt mũm mĩm.
Bà nội mắng khá lâu, cuối cùng mắng đủ rồi. Kiều Nguyễn bảo bà uống miếng nước giải khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445977/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.