Anh không nói gì, chỉ đứng tại chỗ, đầu khẽ nâng. Bốn phía quá mờ, Thẩm Kiều không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
Hình dáng đại khái cũng rất đẹp.
Đây hình như là từng ấy năm tới nay, người duy nhất cô gặp được có thể cạnh tranh cao thấp với ba cô về mĩ mạo.
Đương nhiên, trong lòng cô, ba ba vĩnh viễn là người đẹp nhất trên thế gian.
Mẹ cô số hai.
Trước mắt để người này số ba đi.
Anh hẳn chính là Thẩm Vọng, chú nhỏ mà cô không có quan hệ huyết thống.
Cảnh tượng như vậy, có chút giống như đã từng quen biết.
Cô giáo nói đây là giác quan thứ sáu.
Nhưng Thẩm Kiều cảm thấy, có lẽ do ký ức mơ hồ thời thơ ấu cuồn cuộn dâng lên.
Không phải thím Vương nói hồi nhỏ cô thích trèo cây sao, lúc ấy có phải Thẩm Vọng cũng giống như thế này, đứng chờ mãi dưới gốc cây không?
Thấy anh không để ý tới mình, Thẩm Kiều không quan tâm, thân mình cúi về phía trước: “Chú là chú nhỏ phải không, không phải thím Vương nói mấy ngày nữa chú mới về sao, chú về sớm à?”
Bầu không khí gia đình cô rất tốt, từ nhỏ được chiều cho nên cũng dưỡng thành tính tự quen thuộc.
Đối với ai cũng không có cảm giác đúng mực gì.
Người đàn ông nhíu mày, trầm mặc lâu như vậy, đến khi nhìn thấy hành động này của cô, thấp giọng mở miệng: “Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.”
Giọng nói khàn khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445944/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.