Nghe được giọng nói, tay anh ngừng động tác, hơi ngẩng đầu.
Trước kia, nơi này được thím Vương coi là cấm địa, không cho Thẩm Kiều tiến vào, cho nên Thẩm Kiều đối với nơi này vẫn luôn rất tò mò.
Lúc này thật sự được vào, phát hiện chỉ là một gian thư phòng, không có gì khác với nhà cô.
Cô bảo Thẩm Vọng không cần phải để ý đến cô.
“Cháu tùy tiện xem là được.”
Trên người cô còn mặc chiếc váy ngủ trắng ngắn tay kia, nửa cánh tay lộ ra bên ngoài.
Cô tùy tay từ trên kệ sách rút một quyển, còn không quên tiền trảm hậu tấu hỏi một câu: “Cháu có thể xem không?”
Anh gật đầu: “Tuỳ.”
Thẩm Kiều đứng dựa bàn, cách anh chỉ có nửa thước.
Bên cạnh là văn kiện anh vừa xem xong.
Cô đột nhiên cảm thấy, chú nhỏ này của mình rất ít lời, nhìn thì cứng nhắc nhưng thật ra là một người rất khoan dung.
Cô rất có cảm tình với những người khoan dung, cho nên đối với chú nhỏ này cũng rất có hảo cảm.
Tùy tay lật lật quyển sách, nội dung quá thâm ảo, tác phẩm của một tác giả người Anh nào đó, cả quyển sách đều có một cảm giác phiên dịch khang.
(Phiên dịch khang: chất có nghĩa là văn bản được dịch có hiện tượng bị ngoại lai hóa hoặc không phù hợp với cách diễn đạt thông tục của tiếng Trung Quốc. Nó có đặc điểm là các bản dịch không tự nhiên, không mượt mà, cộc lốc, khó hiểu và khó hiểu. Điều này được mô tả trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445941/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.