Cuối cùng hai người lại về chơi sàn nhảy. Tôn Ngữ Đàm cũng học được một ít kỹ thuật, đã có thể nhảy
được nên rất vui. Trần Duệ nhắc nhở cô: “Đừng chơi quá sức, không mai em tự chịu đấy.”
Tôn Ngữ Đàm ngoan ngoãn nghe theo, dù sao mai cũng phải đi làm. Cô chơi ném bóng một lát rồi nắm
tay Trần Duệ đi ăn tối.
Nhưng chuyện gì nên đến cũng sẽ đến.
Sáng hôm sau, Tôn Ngữ Đàm vật vã mãi mới bò được dậy, vai, cổ, cơ đùi rã rời cả ra, cô ngồi ở mép
giường, thấy hơi bối rối.
Trần Duệ lắc đầu nhìn cô: “Thể lực quá kém. Sau này phải chăm đi tập thể dục với anh.”
“Còn lâu.” Tôn Ngữ Đàm lại ngã vào chăn. “Em không đi làm à?”
“Có chứ, anh ôm em dậy với.”
Trần Duệ thực sự bước đến, bế ngang người cô vào toilet, Trần Duệ nghiêm túc hỏi: “Có cần anh ôm em
đi tiểu không?”
Tôn Ngữ Đàm lăn xuống, đẩy anh ra, “Đi ra ngoài mau.”
Hai người ngồi vào bàn ăn sáng, Tôn Ngữ Đàm dựa vào vai Trần Duệ, “Em xong rồi, tay cũng không nhấc
nổi. Trần Duệ, bóc hộ em quả trứng.”
Trần Duệ bóc xong đưa cô, Tôn Ngữ Đàm cắn một miếng trên tay anh, tim Trần Duệ đập lỡ một nhịp, anh
nghĩ mình cũng xong rồi, quá không bình thường, tự nhiên lại thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tôn Ngữ Đàm
rất đáng yêu.
Anh cầm hộp sữa đậu nành đứa đến miệng cô, Tôn Ngữ Đàm hút một ngụm, nói cảm ơn: “Trần Duệ, anh tốt
như mẹ em vậy.”
Trần Duệ lập tức đặt hộp sữa xuống, người cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/1715464/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.