Sau khi Võ Tuấn Triết rời đi, Tôn Ngữ Đàm và Trần Duệ vẫn ngồi im. 
Hôm nay Tôn Ngữ Đàm dẫn anh theo là định thanh minh: “Đấy anh xem, bọn em chỉ là bạn bè bình thường 
thôi, anh đừng có canh cánh trong lòng.” Ai ngờ Võ Tuấn Triết cố tình chơi cô, toàn nói mấy câu mập 
mờ chẳng đâu vào đâu, hại cô không có đường lùi. 
“Đi thôi.” Trần Duệ nắm tay cô, “Về nhà.” 
Tôn Ngữ Đàm ngoan ngoãn đi theo, lựa lời nói: “Em nói chắc anh không tin, nhưng vừa nãy Võ Tuấn 
Triết cố tình chơi em.” 
“Biết rồi.” 
Về đến nhà, Trần Duệ buông tay cô ra, đi thẳng vào phòng sách làm việc. 
Tôn Ngữ Đàm rót một cốc nước cho anh, cô cầm theo chiếc khăn vuông, hết lâu chỗ này lại chùi chỗ 
kia, rồi xếp sách chỗ nọ, Trần Duệ vẫn mặc kệ cô, cúi đầu đọc tài liệu. 
Cô ngẫm nghĩ, lấy ra một cây búa gỗ nhỏ cũ kỹ, xun xoe đấm lưng cho anh. Cô mới gõ được cái đầu 
tiên, Trần Duệ đã nắm lấy tay cô, trở tay kéo cô vào ngực. 
“Em làm gì thể?” 
“Anh có thoải mái không?” Cô gõ vai anh. “Cái gì đây?” 
“Búa đấm lưng cho người già, em mua nghịch thử.” “À.” Trần Duệ cầm trong tay ngắm nghía. 
“Đừng giận mà.” Tôn Ngữ Đàm ôm lấy cổ anh. “Anh không có giận.” 
“Mặt anh cứ bí xị, từ lúc về có thèm để ý đến em đâu.” 
Trần Duệ lấy búa gỗ nâng cằm cô lên, “Em quá đáng quá đấy, đòi gả cho ngưới khác còn bắt anh vui?” 
“Không có. Võ Tuấn Triết nói linh tinh đấy.” 
“Thật không.” Trần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/1715463/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.