Điện thoại bên cạnh reo lên, cô áp lên tai, không nói gì. Trần Duệ hỏi cô, “Ở đâu?”
“Làm gì?”, Tôn Ngữ Đàm biết còn cố hỏi.
Sáng mấy hôm trước, trên giường của cô, Trần Duệ vừa hôn cô vừa nói mình phải đến Vancouver, lúc về
sẽ gọi cho cô. Cô nói ồ, có chút miễn cưỡng, níu lấy cổ anh dây dưa mãi, Trần Duệ cũng lâng lâng,
quấy lấy cô không buông.
Chỉ là khi hai người tách ra, không thấy mặt, lại trở nên hoàn toàn xa lạ. Chắc hôm nay anh đã về
Hải thành, mới nhớ đến cô, đủ thuần túy, cũng đủ đi thẳng vào vấn đề.
Ống nghe yên tĩnh vài giây, Trần Duệ nói thẳng: “Em đoán xem?” “Vậy em đoán anh tính sai rồi. Em về
Thiệu thành.”
Trần Duệ nói, “Ừ”, không có phản ứng gì. Cô tưởng anh cúp máy rồi, bên kia lại hỏi: “Chú với dì có
khỏe không?”
“Khỏe lắm.” Tôn Ngữ Đàm lại nhớ chiếc vòng cổ ngọc trai, không thể nhịn cười.
“Về nhà vui thế à?”
Tôn Ngữ Đàm kể chuyện đau buồn của bố cho Trần Duệ, vừa kể vừa cười, Trần Duệ nghe đứt quãng,
laptop dưới tay đã sớm bị đẩy sang một bên, anh duỗi chân dài, ngồi thư giãn, đèn nền máy tính
chiếu lên khóe miệng hơi nhếch của anh.
Cuối cùng, Tôn Ngữ Đàm tiếc nuối nói: “Biết thế em đã quay video lại.” “Tiếc ghê.” Trần Duệ nói,
“Nhưng nếu anh là chú, mai dậy cũng chẳng nhớ gì đâu.”
Tôn Ngữ Đàm cười khúc khích, “Bố em đáng yêu quá đi mất.” “Khi nào em quay về?”
“À…” Tôn Ngữ Đàm kéo dài giọng, như thể đang suy nghĩ. Cô chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/165502/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.