Tô Nam cười khúc khích, bà nói: “Được rồi, mẹ rất giận đó, con biết chửa? Cách đây mấy hôm có người 
đến gặp mẹ nói chuyện mai mối, nói nhà bên kia rất giàu có, là dòng dõi Nho học, cậu trai bên đó 
làm trong Chính Phủ, tương lai sáng lạn, còn rất đẹp trai. Thế mà mẹ lại tin thật, kết quả đi nghe 
ngóng thì biết nhà đó bán sách lậu, cậu kia còn chưa đến 1m7, thi trượt đại học, giờ chỉ ăn chơi 
lêu lổng, làm bảo vệ cho ủy ban xã. Con nghe có tức không? Mẹ tức đến nỗi không nuốt nổi cơm, đám 
đó quá coi thường nhà mình, bảo mẹ gả con gái cho thằng đấy á? Còn lâu! Mẹ còn phát hiện đám con 
trai quanh trấn này, bảo làm trong quân đội, thực chất là không đỗ nổi 
đại học, hoặc ngu bẩm sinh, không có chí tiến thủ, có cho mẹ cũng chẳng thèm.” 
Tô Nam mắng một tràng dài, xả xong cục tức này với con gái bà mới thấy nguôi ngoai. Tôn Ngữ Đàm 
chưa từng nghe về chuyện này, vừa thấy thú vị vừa ngạc nhiên, cô đồng ý với mẹ: “Kinh thật, dám nói 
dối trắng trợn như thế.” 
“Đấy, còn dám lừa mẹ, tưởng ai cũng ngu chắc.” 
“Mẹ đừng tức giận,” Tôn Ngữ Đàm an ủi mẹ, “Mẹ cứ bảo con có bạn trai rồi, sắp kết hôn, thế là đuổi 
được họ hết.” 
Tô Nam nheo mắt nhìn cô: “Con có bạn trai thật à?” 
“Con mà có thì kể cho mẹ lâu rồi, chứ lừa mẹ làm gì. Đúng không hả mẹ yêu quý xinh đẹp của con?” 
Tô Nam nói: “Con không kể cho mẹ cũng được, Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/165501/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.