Giang Luyện cũng đã nghĩ đến những vấn đề này. 
Hắn nhìn về phía Thần Côn: “Chuyện giống nhau như đúc này không thể chỉ là trùng hợp được, trong đó chắc chắn là có nguyên do hoặc kiến giải nào đó – chúc mừng chú, những chuyện quấy nhiễu chú bấy lâu nay có khả năng sắp có đáp án rồi.” 
Lại nhấn mạnh: “Thế nhưng, có điều này chú phải xác định cho rõ, ông ấy là ông ấy, chú là chú, hai người là hai người khác nhau, bất kể ông ta chính hay tà, dù có là lão tổ tông của chú thật thì thành tựu của ông ấy cũng chẳng khiến chú quang vinh hơn, tội nghiệt của ông ấy cũng sẽ không khiến chú bị mất mặt.” 
Thần Côn rất cảm kích, biết Giang Luyện nói vậy là để giúp mình tháo dỡ gánh nặng tâm lí, lập tức tích cực tỏ thái độ: “Tôi biết, tôi chính là tôi, là Thần Côn đến từ cửa thôn thôn Thôn Nhỏ!” 
Mạnh Thiên Tư bọc kín chăn, thật sự muốn đảo mắt lên trời nguýt. 
Cô hắng giọng: “Được rồi, tắt hết đèn doanh trại đi, đẩy tôi lên chỗ cao, tôi phải xem xét cẩn thận xem hướng đó có phải có thận lâu núi thật không.” 
Vừa dứt lời, Mạnh Kình Tùng và Giang Luyện đồng thời duỗi tay nắm chuôi đẩy xe lăn. 
Giang Luyện hơi xấu hổ, buông tay ra trước. 
Mạnh Kình Tùng cũng phản ứng lại, cảm thấy mình hơi không biết điều: “Cậu đẩy đi, tôi còn phải…sắp xếp chuyện tắt đèn.” 
Giang Luyện thuận thế tranh thủ: “Vậy được, tôi…giúp anh đẩy cô ấy đi.” 
Diễn kịch phải diễn cho chót, Mạnh Kình Tùng rất khách khí: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729987/quyen-8-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.