Hoàng hôn buông xuống, trong núi bắt đầu mù sương.
Bởi cả đoàn đã đi lên chỗ cao nên khi dõi mắt xuống dưới, rất nhiều hơi sương là từ trong khe dâng lên, như thể bên dưới đặt vô số những lò bếp khổng lồ, đốt lò lên làm hơi khói trắng xóa bốc ngùn ngụt – chỉ có điều, thứ hơi khói này lại lạnh băng mà thôi.
Trên đỉnh núi cũng bắt đầu phủ sương, hộ núi quen thuộc đất Tạng nói, đây không phải là sương mù mà là tuyết đọng trên đỉnh bị gió lớn cuốn tung, giương thành những lá cờ phần phật trong không trung, người bên dưới nhìn không thấy rõ nên thường tưởng là sương mù lượn lờ trên đỉnh núi.
Nói chung, cảnh tượng vô cùng tráng lệ, khu vực này quanh năm suốt tháng không có người lui tới, nắng chiều trong đỏ rực lẫn màu quýt chín, màu sắc ấy nhuốm vào sương mù đầy khắp núi đồi, khiến mọi thứ trong núi đều vừa diễm lệ vừa nguy nga.
Cảnh Như Tư chọn một khoảng đất trũng bằng phẳng, tranh thủ đóng trại trước khi mặt trời xuống núi.
Hộ núi bị ngã hỏng đầu tên là Sử Tiểu Hải, dọc đường đi vẫn luôn rất hăm hở, đột nhiên bị kêu dừng, cuống đến đi vòng vòng tại chỗ, đưa tay chỉ về phía con đường phía trước, lặp đi lặp lại không rõ âm: “Đi về phía trước, đi tiếp về phía trước…”
Cả đoạn đường này, Hà Sinh Tri đều phải làm bảo mẫu cho Sử Tiểu Hải, nhẫn nại khuyên nhủ cậu ta: “Nghỉ ngơi trước đã, ngủ một giấc, có sức lực thì mới đi tiếp được.
Chắc là Sử Tiểu Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729986/quyen-8-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.