Trên trời một mảnh trăng non, mây trôi chậm rãi lững lờ.
Vài luồng sáng của đèn pha và đèn pin yếu ớt xuyên qua bóng tối, trong luồng sáng, bụi đất li ti bay múa lòng vòng.
Có tiếng gió thổi lá cây và tiếng nước nhỏ giọt không biết từ đâu truyền đến, duy chỉ có tiếng người là không có, gần hai mươi người, hoặc đứng hoặc ngồi tại chỗ, hơi thở tan ra thành từng mảnh nhỏ, động tác nuốt nước bọt cũng rất khẽ, bộ đàm mất âm thanh, chỉ còn lại tiếng dòng điện xèo xèo – có điều, nếu nghe đủ kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc đè nén sâu trong micro.
Tiếng quét quái dị dưới nắp đồng đen cũng đã biến mất, cảm giác như đó là do bên trên nạo, xúc, giẫm, đạp làm kinh động tới thứ gì bên dưới, mà khi bên trên yên lặng rồi thì thứ ấy cũng một lần nữa lẩn mất.
Lát sau, mấy người dưới hố rốt cuộc cũng có động tác, nhưng chỉ là động tác: Họ nháy mắt với nhau, ra sức nhăn nhó cơ mặt để truyền tin tức, giống như diễn kịch câm vậy, lúc đi lại chỉ dùng mũi chân nhẹ nhàng áp đất, còn có người dứt khoát cởi giày ra, lòng bàn chân trần khẽ khàng đi lại, tới bên mép hố rồi thì lập tức bám chặt vào đất bùn leo lên.
Người đứng ven mép hố phản ứng lại, vội thò người xuống giúp, hoặc kéo hoặc túm – giữa chừng, cũng không biết là ai đạp chân không vững, đạp rơi một viên đá trong đống bùn đất xuống, viên đá nhỏ lạch cạch gõ lên nắp đồng, vậy vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729959/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.