Chẳng trách cổ nhân khi hành sự luôn để ý “sư xuất hữu danh (*)”, cái “danh” này đối với người cũng y như rượu với kẻ nhát vậy, đều có khả năng đề khí bạo gan – mấy hộ núi này khi trước còn thấp thỏm không yên, cho rằng mình đào quan tài người ta là chuyện thất đức, rất gở, nhưng nghe Mạnh Thiên Tư nói vậy, nhất thời lại cảm thấy mình đang làm việc thiện, tích âm đức: Đúng vậy, ai lại hi vọng mộ mình lúc nào cũng bị ngâm dưới nước, vô thân vô cố đâu, chọn mộ cho anh còn giúp anh chuyển nhà, chuyện tốt bậc này đi đâu tìm được chứ.
(*) Thành ngữ Trung Quốc, ý rằng làm việc gì cũng phải có đầy đủ lí do.
Bèn thay đổi trạng thái mất tinh thần khi trước, cắm hương rồi lại cầm xẻng lên đào tiếp, còn đào hăng say hơn.
Thoát được cục diện bế tắc rồi, lại còn hóa giải được nhẹ nhàng như vậy, Thần Côn đầu kia thở phào một hơi mà Giang Luyện đầu này cũng hiểu được nước đi này rất khéo.
Hắn lại tiếp tục livestream, lúc tới trước mặt Mạnh Thiên Tư, khen cô: “Thông minh ghê.”
Mạnh Thiên Tư không nhìn hắn, còn dè dặt khiêm tốn: “Tôi không biết thông minh là thế nào, tôi chỉ là tốt bụng thôi.”
Giang Luyện không phản bác cô để khỏi cổ vũ cô càng kiêu ngạo hơn.
Nhiều người sức mạnh, bảy tám người cường tráng khỏe mạnh đào xúc như bay, đào một chiếc quan tài chỉ là chuyện nhỏ, lát sau, mọi người đã ba chân bốn cẳng hợp sức mang quan tài lên, cung kính đặt sang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729958/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.