Quyển V: Rương
Trước khi tới Tương Tây, Mạnh Thiên Tư đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống gặp gỡ túi mật núi, nguy hiểm cũng có, bình yên cũng có, cũng từng tưởng tượng mình sẽ bình thản ung dung hóa giải từng cái như thế nào.
Duy nhất không nghĩ đến là, sẽ gặp phải một hiện trường đánh tráo làm giả.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn mắng Thần Côn lên bờ xuống ruộng là nói bậy, nghĩ lại, bất kỳ lúc nào cũng đều phải có phong độ, đừng xúc động nóng nảy như một con gà cuống chân.
“Ông nói cái này là giả, có chứng cớ gì không? Ông từng trông thấy túi mật núi?”
Vẻ mặt Thần Côn mờ mịt: “Không, chưa từng thấy.”
Như đến giờ mới tỉnh táo lại được, lão gập ghềnh nói: “Chỉ là tôi…nhìn thấy nó, mà không có một chút cảm giác nào, cô nói nó là túi mật núi, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu tôi là: Không phải, tuyệt đối không phải.”
Mạnh Thiên Tư tức đến bật cười: “Cảm giác? Ông đúng là dựa vào cảm giác đi khắp thiên hạ nhỉ, ông cảm giác túi mật núi có quan hệ với ông, bèn nghìn dặm xa xôi tìm tới Tương Tây, ông cảm giác không phải, bèn dứt khoát nói túi mật núi của chúng tôi là giả – may cho ông là tôi tốt tính, đổi lại là u năm của tôi, tính nóng như lửa, thì đã tại chỗ quật cho ông hai cái bạt tai rồi.”
Nói đoạn, vẫn thấy trong lòng oán hận, lại thêm một câu: “Có chứng cớ thì ông lấy chứng cớ ra đây, không chứng không cớ thì đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729919/quyen-5-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.