Tinh Yên đi ra khỏi trường rồi leo lên một chiếc taxi vừa đỗ gần đó tiếnthẳng về Rose,một biệt thự trên núi nắm cách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của phố phường cùng với thói đời bon chen.Đã lâu lắm rồi cô chưa từngvề đây,nơi đã cất giữ những bí mật,nước mắt và cả nụ cười của cô.Nơi màcô từng nghĩ rằng chết cũng không muốn quay trở về.Thế nhưng lúc này đây cô lại từng bước từng bước tiến đến căn biệt thự ấy.Tim cô cũng nhảyliên hồi và tự nhũ với mình.
-Đã là quá khứ rồi,cố lên......
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở ra,cô giơ tay ấn lấy chuông cửa,chẳngbao lâu,một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cổng.Đứng trước mặt bà là người con gái xinh đẹp với đáng người đẹp tựa ma quỷ.Gương mặt tráixoan trắng mịn màng,gò má đỏ hồng,đôi môi căn mọng quyến rũ.Đôi mắttrong như suối.Nhưng điều khiến người đàn bà ấy chú ý là ba nốt rồithẳng hàng nằm vắt ngang phía trên chân mày phải của cô gái.Mắt bà tatrợn to lên nhìn rồi rưng rưng khóc lên.
Bà ấy giơ tay lên chạmvào gương mặt xinh tươi trước mặt mình một cách nhẹ nhàng cẩn thận nhưsợ đây chỉ là ảo giác.Khi cảm nhận dược hình hài thật bằng da bằng thịttrước mắt thì bà mới ôm chặt TịnhYên vào lòng mà khóc kèm theo từngtiếng gọi nỉ non
-Jolie,là tiểu thư Jolie,cô về rồi về thật rồi hu hu......
- Bác Mon,cháu không thở được,buông cháu...buông..cháu..ra..
Tịnh Yên giật mình đưa tay vỗ vỗ vào lưng của bác quản gia vừa khó khănnói.Bà Mon giật mình thả Tịnh Yên ra nhưng vẫn nắm chặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-doi-mua/2360863/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.