Bà dì vừa đi, Lạc Tâm cũng trở lại phòng làm việc của Minh Khang. Vừa mới trở lại, người giấy đã nhảy dính vào người anh. Lạc Tâm nhanh tay bắt lấy nó song nó cũng biến mất.
Một lần nữa ngồi đối diện với Minh Khang, anh thấy rõ được cả trên trán và tay y đang nổi gân xanh. Y không nói gì cả. Rõ ràng là đang tức giận. Phải chăng là Minh Khang đã đoán ra được gì đó rồi? Nghĩ vậy, Lạc Tâm cũng hỏi thẳng luôn. Minh Khang nhắm mắt lại cho bình tĩnh một chút rồi mới trả lời:
- Tôi nghĩ vụ lần này có sự tham gia của dì tôi.
Ngắn gọn nhưng cũng vào thẳng vấn đề luôn. Lạc Tâm cũng gật đầu anh cũng có cùng cảm giác đó. Mặc dù vừa rồi anh đã quan sát kỹ nét mặt của bà Tú nhưng không thấy có gì lạ. Có lẽ đó là khả năng mà bà ta đã rèn luyện trong nhiều năm thương trường. Tuy vậy anh vẫn có một chút cảm giác gì đó về người đàn bà này. Cái ánh mắt tham vọng và căm ghét của bà ta khi nhìn về phía Minh Khang vẫn lóe lên chỉ là nó được che phủ bởi một tấm rèm nên chỉ có thể nhìn len lói tia sáng yếu ớt mà thôi.
Minh Khang thấy anh không lên tiếng thì hỏi tiếp:
- Anh nghĩ tôi nên làm gì?
Lạc Tâm vẫn không nói gì. Y cũng yên lặng như sẵn sàng lắng nghe ý kiến của anh bất cứ lúc nào. Một khoảng tĩnh lặng, cuối cùng anh cũng nói:
- Cậu thử làm theo dì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-nui/3516910/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.