Cánh cửa của chiếc xe khách cũ mở ra. Tuân bước vào bên trong. Không hiểu tại sao, từ lúc bước lên chiếc xe này ông cảm thấy một có một thứ gì đó khiến ông cảm thấy an toàn và ấm áp đến lạ thường. Trôi theo dòng ký ức, ông cũng đã từng cảm nhận được cái cảm giác này. Đó chính là cảm giác khi ông lão được ở gần Trương- Động lực để ông có thể sống chung với bóng tối vĩnh hằng mấy chục năm qua.
Ông lão cẩn thận chống gậy bước lên chiếc xe khách. Như có một năng lượng nào đó dẫn đường, ông bước đến hàng ghế mà Trương đang ngồi. Ông đứng lặng người ở đó. Đôi mắt ông bị mù nhưng ông như có thể cảm nhận được, đang có một luồng sáng lóe lên, một luồng sáng lóe lên từ bóng tối vĩnh hằng. Một người sống hơn nửa đời người trong bóng tối cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một tia sáng kỳ diệu nào đó lóe lên trong tim thì thật tuyệt vời, tia sáng ấy chính là cứu tinh của một cuộc đời tăm tối. Với Tuân, không chỉ có đôi mắt mà cả trái tim ông cũng chìm vào sự tối tăm sau khi trận bom kết thúc. Khói bụi mờ mịt của trận bom ấy không chỉ tước đi đôi mắt sáng mà còn cướp đi con tim hy vọng của Tuân.
Vậy mà, giờ đây, ông lại cảm nhận được một nguồn sức mạnh mang hy vọng trở lại với ông như cái thời trai trẻ nhiệt huyết ấy.
Ông đưa đôi tay ra, sờ về phía hư không. Lúc này, ông chỉ muốn ngửa mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-nui/2672975/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.