Đôi mắt Giang Tiểu Lâu khẽ cúi xuống, như đang suy tư, ngay khi Tạ Nguyệt cho rằng đã hết hy vọng, nàng mới nhẹ nhàng nhướng mắt lên, phun ra một chữ “Được.” Tạ Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng: “Xin mời.” Giang Tiểu Lâu thấp giọng dặn dò Tiểu Điệp: “Nói với Thái tử phi, cơ hội đến rồi.” Tiểu Điệp ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: “Dạ tiểu thư.” Đi qua một khóm hoa, phía trước chính là một chòi nghỉ mát ba mặt giáp hồ nước, đường lên chòi có bậc thang cao cao, hai bên là muôn hoa khoe sắc, một tì nữ áo xanh đứng lặng im bên ngoài hầu hạ. Dưới ánh mặt trời, một đôi giày thêu hoa hải đường hiện lên, từ từ ngẩn đầu, chỉ thấy một gương mặt trắng nõn, đôi mắt lấp lóe. “Ta cho rằng ngươi sẽ không tới.” Tạ Du mơ hồ mang theo tia châm chọc. Ý cười Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt: “Bên ngoài huyên náo, Tạ trắc phi lại ngồi một mình ở đây, thật đúng là dụng tâm vất vả.” Tạ Du như nghe không ra thâm ý trong đó: “Nói chuyện không cần mang theo châm chọc, ta không phải vì tranh chấp với ngươi mới chờ ở đây.” Tạ Nguyệt thấy tình hình khó xử, vội nói: “Tứ muội, chỉ là chút hiểu lầm, nói ra là được, muội cần gì đuổi người ra xa?” Trên mặt Tạ Du hình như có xúc động, hàng mi dài che khuất biểu hiện nơi đáy mắt, nhìn như bình tĩnh: “Ta sống ở Tạ gia hơn mười năm, tuy rằng mọi người xem ta là gánh nặng, nhưng phụ thân luôn hết mực thương yêu ta, không có nửa điểm giả tạo. Mỗi lần ta bị oan uổng, người cũng an ủi trăm ngàn lần, mỗi lần ta bị xa lánh người cũng cho ta những lễ vật tốt đẹp nhất, mỗi lần ta âm thầm khóc lóc phụ thân đều nói không sao cả, ta luôn là đứa con gái bảo bối của người. Nhưng từ khi ngươi đến Tạ gia, tất cả liền thay đổi.” Thấy đáy mắt nàng nổi lên lệ quang, Tạ Nguyệt vội đưa khăn lên, ôn nhu khuyên: “Tứ muội...” Tạ Du không nhận lấy cái khăn, chỉ bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt lóe qua một tia mù mịt: “Nếu ta là con ruột của Tạ gia, ít nhất cũng có chỗ đặt chân trong Tạ phủ, nhưng ta không phải, ta chỉ là một cô nhị bị vứt bỏ. Nếu phụ thân từ bỏ ta, ta không biết nên đi về đâu, cho nên ta không thích ngươi, vì ngươi đã cướp sự sủng ái của phụ thân, cũng cướp đi hy vọng duy nhất của ta. Tính của đại ca ta hiểu rõ, nếu không thật lòng thích ngươi, tuyệt đối sẽ không nhìn ngươi thêm một cái. Huynh ấy vì ngươi làm rất nhiều việc, những việc mà huynh ấy chưa từng làm cho ta.” Giang Tiểu Lâu nhìn cô gái trước mắt, vẫn hoa nhường nguyệt thẹn, dung nhan cẩm tú, đôi mắt đã nhiễm một tầng sương. Tạ Du như hoa như ngọc, trong lòng đã sớm tang thương như một bà lão sáu mươi. Đầu óc Tạ Nguyệt căng thẳng, chỉ thấy gân xanh trên thái dương đập thình thịch, âm thanh run rẩy: “Haizz, còn nói cái này làm gì, qua hết rồi. Bây giờ tứ muội là người được sủng ái nhất bên cạnh Thái tử, chờ đứa bé này được sinh ra thì địa vị sẽ khác hẳn. Sau này Thái tử bước lên ngôi cao, đến khi đó Tạ gia cũng còn phải dựa vào muội.” Tạ Nguyệt sợ nhất là Tạ Du nhắc đền tình cảm của mình với Tạ Liên Thành, vì thứ tình cảm này không bình thường, càng không được người khác thấu hiểu, mỗi khi Tạ Du nhắc lại Tạ Nguyệt đều lộ ra biểu hiện kinh hoảng, sợ bị người nghe được. Tạ Du cong môi lộ ra vẻ trào phúng: “Tỷ yên tâm, ta đã dám hẹn các người gặp mặt, dĩ nhiên sẽ không để lộ ra ngoài.” Tạ Nguyệt lúng túng cười, hôm nay nàng được Tạ Du mời tới phủ Thái tử, dù sao cũng không hợp với những tiểu thư nhà quan kia, nếu không có mục đích quan trọng, nàng thật sự không thể ở lại thêm một khắc, cứ như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Giang Tiểu Lâu nghe Tạ Du nói, rõ ràng là không quên Tạ Liên Thành, chỉ mỉm cười: “Đã như vậy thì cứ nói rõ hết đi, ta cũng muốn nghe thử rốt cuộc Tạ trắc phi hận ta đến cỡ nào.” Ánh mắt Tạ Du co rút, bỗng dưng run rẩy: “Giang Tiểu Lâu, người duy nhất ta ái mộ quan tâm chính là đại ca, từ khi ngươi đến, trong mắt huynh ấy chỉ có ngươi, trong tim cũng chỉ có ngươi. Chuyện này khiến ta bất an, tình cảm huynh ấy dành cho ngươi càng sâu, thì oán hận của ta cũng càng sâu. Khi đó ta đã nghĩ, nếu không có ngươi thì tốt biết mấy, ít nhất ta có thể âm thầm ở bên đại ca. Mặc dù ta biết, một ngày nào đó huynh ấy phải cưới vợ sinh con.” Giang Tiểu Lâu nghe vậy có vài phần kinh ngạc: “Ngươi có thể chấp nhận Tạ công tử cưới vợ, sao lại không chấp nhận ta?” Nàng và Tạ Liên Thành không có bất kỳ ám muội nào, Tạ Du điên rồi sao? “Vì ta không thể chịu được huynh ấy thật lòng yêu một người.” Tạ Du bỗng nhiên nói, khí tức lạnh lẽo nhào đến bên người Giang Tiểu Lâu, mang theo địch ý nồng nặc. Giang Tiểu Lâu chuyển mắt nhìn, Tiểu Điệp đã lặng lẽ trở lại sau lưng nàng, nhẹ nhàng nháy mắt với nàng một cái. Đôi mắt Tạ Du có thù hận chuyển động bên trong: “Cưới vợ sinh con chỉ là sinh hoạt bình thường, không nói lên cái gì, nếu không có ngươi đại ca sẽ tìm một nữ tử bình thường, chỉ vì trách nhiệm chứ không phải vì yêu. Ta có thể khoan dung huynh ấy cưới vợ sinh con, nhưng không chịu được huynh ấy yêu một người, nếu ngươi là ta, chắc ngươi sẽ hiểu được.” Tư tưởng của Tạ Du rất kỳ quái, Giang Tiểu Lâu không hiểu được, có thể chịu được một người cưới vợ sinh con, lại không chịu được hắn yêu một người, rốt cuộc là tâm tư gì? Tạ Nguyệt càng hoảng loạn bất an, miệng lại càng mềm mại: “Tứ muội, sao còn nói lại chuyện này làm gì?” Tạ Du đột nhiên khẽ cười: “Đại tỷ không muốn nghe? Nhưng ta chỉ nói thật, lúc trước ta vào phủ Thái tử chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh phải xuất gia làm ni, chỉ mong có một ngày được đứng trên mọi người. Ta muốn cho các người biết, tứ tiểu thư Tạ gia bị các người khi dễ, từ nay về sau đã vươn cánh biến thành phượng hoàng, chỉ có người ngưỡng mộ ta, chứ không có chuyện ta bị người chà đạp.” Tạ Nguyệt cố nén cáu giận, mặt mày khiêm tốn nói: “Tứ muội, bọn ta biết sai rồi, trước kia chỉ biết tham lam, đến khi phụ thân lâm trọng bệnh bọn ta mới ý thức được Tạ gia thiếu đi ai cũng không được. Nể tình chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, những chuyện cũ đều bỏ qua đi.” Tạ Du cong môi, nhẹ than một tiếng: “Vật đổi sao dời, thân phận của chúng ta đã khác. Nếu còn câu nệ thù hận cũ, chỉ để người khác thừa cơ gây khó dễ.” Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, quay đầu về phía Giang Tiểu Lâu, “Không có nhà mẹ đẻ dựa vào, ta ở phủ Thái tử rất khó khăn, dù sinh ra nhi tử cũng chưa chắc được bảo vệ. Bây giờ ta cần Tạ gia, nên mới đồng ý hòa giải với ngươi, ý ngươi thế nào?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày: “Tạ trắc phi thật lòng?” Tạ Du từ từ trở nên bình tĩnh, không nhìn ra một chút tâm tư: “Tuy rằng Tạ gia chỉ là thương hộ, dù sao cũng là phú hào, còn hơn ta một thân một mình.” Sức mạnh càng tích càng nhiều, lời của Tạ Du nghe ra rất hợp lý, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không chút phản ứng. “Giang Tiểu Lâu, lúc nãy… xảy ra vài chuyện, chắc là ngươi cho rằng đó là do ta bày ra?” Giang Tiểu Lâu nhướng mi một cái, chờ đối phương tiếp tục nói. Tạ Du chậm rãi nói: “Ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, trong phủ này có người cố tình dẫn dắt, để ngươi cho rằng là ta gây nên, để cô ta ngồi xem hai hổ đấu, ung dung vui vẻ.” Từng câu của Tạ Du nhắm vào Thái tử phi, Giang Tiểu Lâu nhìn chăm chú nàng một lúc, thấp giọng nói: “Quả thật Tạ trắc phi tâm tư cẩn thận, chuyện gì cũng biết.” Tạ Du nhàn nhạt mỉm cười, đáy mắt như có lửa: “Gây xích mích ly gián, dẫn dụ người ta mắc câu, chính là bản lĩnh lớn nhất của cô ta. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngươi tin không, nếu ngươi không biết tự lượng sức mình liên thủ với cô ta, người chết tiếp theo chính là ngươi.” Hôm nay thật là thú vị, đầu tiên là Thái tử phi, tiếp sau là Tạ Du, hai người đối địch nhau đều hướng về Giang Tiểu Lâu tỏ ý kết minh. Giang Tiểu Lâu cong môi lên: “So với Thái tử phi, dĩ nhiên ta sẽ tin tứ tiểu thư hơn.” Nàng gọi đối phương là tứ tiểu thư, hiển nhiên là có phần thân cận hơn, Tạ Du không khỏi tươi cười, vẻ không sướng không kềm chế. “Đã như vậy, ngày mai chúng ta sẽ về Tạ phủ, nói cho phụ thân biết chúng ta đã làm hòa.” Tạ Du nói. Giang Tiểu Lâu còn chưa nói gì, Tạ Nguyệt đã nóng ruột kéo tay nàng: “Tiểu Lâu ngươi còn chờ cái gì, không lẽ muốn trơ mắt nhìn phụ thân mang theo tiếc nuối mà rời đi sao?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng rút tay ra, chậm rãi đi về phía Tạ Du. Tạ Du nhìn nàng đi đến phía mình, trước sau vẫn mỉm cười, dưới ống tay áo rộng, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt, đến mức trên móng tay đỏ tươi mơ hồ xanh lên. Giang Tiểu Lâu nhìn ý cười của nàng, lạnh lùng trong đáy mắt càng đậm. Tạ Du đứng lên, nhẹ nhàng kéo tay Giang Tiểu Lâu: “Đi, chúng ta đến hoa viên, để mọi người nhìn thấy chúng ta thân thiết.” Động tác của nàng mềm mại như nước, nụ cười ôn hòa, bất kể là ai cũng không đành lòng từ chối. Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn cảnh này, tiểu thư lại thật sự tin tưởng ả hồ ly tứ tiểu thư sao, không lẽ nàng điên rồi. Giang Tiểu Lâu và Tạ Du chậm rãi đi ra ngoài, cánh tay Tạ Du nắm lấy Giang Tiểu Lâu càng lúc càng chặt, một loại tâm tình lo lắng bao phủ lấy nàng. Mắt thấy chuẩn bị xuống bậc thang, Tạ Du bỗng nhiên nghiên đầu, nhìn Giang Tiểu Lâu, nụ cười như có như không: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là một nữ tử xuất sắc, chỉ tiếc kiếp này chúng ta không thể làm bằng hữu.” Giang Tiểu Lâu đang muốn trả lời, Tạ Du đột nhiên dẫm vào khoảng không, cả người từ trên cao mà té xuống. Giang Tiểu Lâu bị kéo mạnh suýt nữa cũng ngã theo, thật may Tiểu Điệp tinh mắt nhanh tay kéo nàng lại, Giang Tiểu Lâu mới miễn cưỡng đứng vững, lại nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên. “Tứ muội… trời ơi.” Tạ Nguyệt lăn lộn nhào đến bên người Tạ Du, cả người rét run: “Tứ muội, muội sao rồi?” Tì nữ bên ngoài chòi nghỉ mát cũng xông đến, Tạ Du mặt mày xanh mét, mồ hôi lạnh trào ra. Giang Tiểu Lâu đi xuống bậc thang, đúng lúc này Tạ Du nhìn nàng một chút, đôi mắt lạnh lùng tỏa ra ánh sáng rét mướt, một cơn đau đáng sợ làm cho gương mặt Tạ Du trở nên dữ tợn khủng bố, nhưng mà chỉ trong chớp mắt đã biến thành vô hạn đau khổ. Tạ Nguyệt miễn cưỡng đỡ Tạ Du lên, nhưng lại thấy tay mình ướp nhẹp, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một mảng đỏ tươi, gần như muốn ngất đi. Mọi người đang nghe kịch ở hoa viên chạy đến, Thái tử nhìn thấy cảnh này hai mắt như muốn rách ra, nhào đến đoạt lấy Tạ Du từ trong tay Tạ Nguyệt, cảm giác thân thể nàng mỏng manh như giấy, trên gương mặt tuấn lãng tràn đầy khiếp sợ: “Du Nhi, Du Nhi, nàng làm sao vậy?” Tạ Nguyệt gấp đến độ hoa dung thất sắc: “Tạ trắc phi đang chảy máu, Thái tử điện hạ, xin mời đại phu đến ngay.” Mọi người lòng như lửa đốt, trong lúc đó bỗng nhiên nhớ đến có một vị lão thái y đang dự tiệc, lập tức kêu lên liên tiếp. Vương thái y lập tức xông vào: “Tránh ra, để cho ta xem bệnh nhân.” Sắc mặt Tạ Du trắng xám, thân thể yếu đuối mong manh, cả người giống như người tuyết, mặt trời vừa lên là tan. Thái tử càng ngày càng hoảng loạn, không ngừng giục Vương thái y: “Thái ý, rốt cuộc nàng sao rồi?” Vương thái y vẫn đang bắt mạch, tay trái theo bản năng vuốt râu, thời gian chậm chạp trôi qua, màu máu trên mặt Thái tử cũng tiêu tán đến không còn. Thái tử phi cũng tràn đầy lo lắng, sai người che màn chung quanh, không để Tạ Du thất lễ trước mặt mọi người. Các tì nữ thì tận lực di tản khách mời quay lại tiệc rượu, nhưng không ai chịu đi, không ai chịu bỏ qua chuyện gay cấn như vậy. Tiểu Điệp ngày càng sợ hãi, theo bản năng níu chặt tay áo Giang Tiểu Lâu, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư…” Giang Tiểu Lâu lắc đầu với nàng, ra hiệu không cần sốt ruột. Vẻ mặt Vương thái y lộ ra nét khó xử: “Không kịp rồi, Tạ trắc phi đã… sẩy thai.” Trong nháy mắt sắc mặt của Tạ Du càng trở nên thê thảm, bi thương không thể hình dung, nàng nắm lấy cánh tay Thái tử, nước mắt ức chế không chảy xuống: “Điện hạ…điện hạ…” “Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này?” Tạ Du đã mang thai năm tháng, Thái tử hy vọng nàng sinh cho mình đứa con trai, đang vui mừng lại bị một chậu nước lạnh dội xuống, phẫn nộ không nói nên lời, hắn lớn tiếng chất vấn Tạ Nguyệt đứng gần nhất, vẻ mặt và giọng nói rất nghiêm khắc. Tạ Nguyệt nhất thời kinh sợ, gương mặt kiểu diễm đầy vẻ kinh hoảng, vành mắt đỏ lên: “Tiểu nữ…. tiểu nữ…” Thái tử phi ôn nhủ nhỏ nhẹ nói: “Tạ tiểu thư, xin thành thật trả lời Thái tử.” Tạ Nguyệt thấy mọi người đều nhìn mình, sắc mặt càng thêm trắng xám, không dám ngẩn đầu: “Vốn dĩ đang yên ổn, trắc phi còn bắt tay giảng hòa với Minh Nguyệt quận chúa, ai ngờ khi xuống bậc thang, quận chúa lại… đẩy trắc phi.” Thái tử dĩ nhiên phẫn nộ vô cùng, gân xanh nổi đầy trán: “Minh Nguyệt quận chúa, ngươi giải thích thế nào?” Tiểu Điệp cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân bay lến đến tận tim, không nhịn được nói: “Nói dối, tiểu thư nhà ta không hề đẩy trắc phi, là tự trắc phi té ngã.” Giang Tiểu Lâu chỉ lạnh nhạt nhìn Tạ Nguyệt: “Tạ đại tiểu thư, ngươi tận mắt nhìn thấy ta đẩy người xuống?” Tạ Nguyệt không kềm được oán giận, khẽ cắn răng: “Chúng ta dù gì cũng từng quen biết nhau, ta không ngờ ngươi ác độc đến vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin được.” “Không, tuyệt đối không thể, Tiểu Lâu sẽ không làm chuyện như vậy.” Khánh Vương không nhịn được, mặt mày trắng bệch. Mọi người nghị luận sôi nổi, chỉ cảm thấy tiệc rượu này một chuyện chưa xong chuyện khác lại đến, quả là không yên tĩnh được nửa khắc. Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du, cười gằn: “Tạ trắc phi, xin ngài đích thân nói rõ, là ta đẩy ngài xuống sao?” Sắc mặt Tạ Du vốn đã rất tiều tụy, nghe thấy lời này liền biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, chúng ta quả thật có thù cũ, nhưng hôm nay ta tìm ngươi hòa giải, ngươi không chịu tha thứ cũng không nên hạ độc thủ như vậy. Đứa bé này dù nằm trong bụng ta, nhưng lại là huyết thống của Thái tử điện hạ.” Khánh Vương phi nhất thời chỉ có thể sững sờ nhìn, quên cả lên tiếng. Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn đối phương, không những không giận mà còn cười: “Tạ trắc phi, chuyện gì cũng phải nói chứng cứ, ngài vô duyên vô cớ vu oan người khác như vậy, không tốt lắm đâu.” Tạ Du như trúng một mũi tên, ánh mắt gần như cuồng loạn, ức chế không được tâm trạng kích động, toàn thân run rẩy không ngừng, Tạ Nguyệt vội đỡ lấy nàng: “Trắc phi, ngài phải bảo trọng đó.” Sau lưng thì gọi tứ muội, trước mặt thì gọi trắc phi, Tạ Nguyệt đúng là biết chừng mực. Âm thanh Tạ Du như khóc như cười: “Bảo trọng, bảo trọng cái gì? Ông trời, nếu như ta làm chuyện xấu thì cứ phạt trên người ta, sao lại hại đến con trai ta? Ta đã làm sai cái gì chứ, ai bảo ta đắc tội Minh Nguyệt quận chúa, ai bảo nàng ta ghi hận ta?” Gương mặt nàng đang cười, âm thanh lại mang theo tiếng nức nổ, tâm tình thống khổ lập tức làm mọi người rung động. “Minh Nguyệt quận chúa, ngươi đúng là quá đáng, sao có thể hạ độc thủ như vậy?” “Đây là phủ Thái tử, ngươi cũng dám ra tay hành hung, thật đáng sợ.” “Vương phi, bà đúng là dẫn sói vào nhà, nữ tử như vậy sao có thể nhận làm con gái.” “Các người im lặng đi.” Giữa tiếng nghị luận, An Vương phi tức giận tím mặt, hai mắt lóe sáng, giữa tròng mắt như bốc lửa, “ các người có ai tận mắt nhìn thấy Minh Nguyệt quận chúa đẩy người? Nếu không có, chỉ dựa vào vài câu nói của đôi tỷ muội này là có thể tin tưởng sao? Giang Tiểu Lâu không điên cũng không ngốc, muốn hại người cũng phải tìm chỗ vắng vẻ, cố ý chờ nhân chứng vật chứng đầy đủ mới ra tay, chờ các người đến chỉ trích hay sao?" Khánh Vương phi nhất thời sửng sốt, bà không ngờ An Vương phi vốn chán ghét Giang Tiểu Lâu sẽ mở miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]